Ông Bố Tỷ Phú Và Quý Tử Thiên Tài

Chương 109: Chương 109




Thẩm Dục An gõ cửa phòng Ngạn Kh: có thể vào không?”

Ngạn Khải, chú Thật ra anh rất muốn nói: “Ngạn Khải, bố là bố của con”

Nhưng tiếp xúc hai ngày nay, anh cũng hiểu ra được chút ít Tô Ngạn Khải không thích người bố này, thậm chí còn có chút kháng cự.

Trong phòng im lặng một hồi, Ngạn Khải liền mở cửa phòng.

Thẩm Dục An vào phòng mới phát hiện phòng hơi nhỏ một chút nhưng đối với một đứa bé năm tuổi mà nói thì nhiêu đây không gian cũng đủ rồi.

Dưới đất trải thảm. Trên giường bày rất nhiều gấu bông.

Cả căn phòng được sắp xếp rất gọn gàng sạch sẽ, có thể thấy Tô Manh đã đầu tư rất công phu.

Tô Ngạn Khải trèo lên ghế, ngồi lên cái ghế rộng thênh thang không vừa với thân thể nhỏ bé của cậu. Hai tay cậu ôm trước ngực, thòng chân xuống, giọng điệu già dặn nói: “Chú muốn nói gì với con?”

Một đứa bé năm tuổi nhưng lại có chút khí phách của người lớn.

Từ chỗ Tô Manh, Thẩm Dục An biết Ngạn Khải là một đứa bé thông minh nhưng anh không ngờ bé lại sáng suốt như vậy, có chút giống với bộ dạng lúc nhỏ của anh.

Anh đóng cửa lại, ngồi xổm trước ghế, thấp hơn Tiểu Khải đang ngồi trên ghế nửa cái đầu. Anh cân nhắc lời nói rồi mới dịu giọng hỏi: “Con sống với mẹ có vui không?”

Tô Ngạn Khải nghệch mặt không hiểu gì nhưng vẫn gật đầu, còn không quên diễn tả tình cảm trong lòng mình: “Vui ạ, nên con sẽ không đi với chú đâu. Chú cũng đừng nghĩ tới chuyện kết hôn với mẹ con. Mẹ con không thích chú”

Thẩm Dục An bị câu này chọc cười, cố ý trêu bé: “Sao con biết mẹ con không thích chú? Chú đẹp trai như vậy, còn có công ty riêng nữa”

Tô Ngạn Khải không chịu thua: “Sau này con sẽ càng đẹp trai hơn chú, mở nhiều công ty hơn chú”

Bộ dạng nghé con không sợ hổ này khiến Thẩm Dục An phá lên cười.

Anh vừa cười vừa nói: “Được, vậy chú đợi con. Đợi sau này con lớn rồi càng đẹp trai hơn chú, có nhiều tiền hơn chú”

‘Tô Ngạn Khải thấy Thẩm Dục An cười ha ha, còn tưởng anh đang cười nhạo mình. Cậu tức giận, mím đôi môi hệt như lúc Thẩm Dục An tức giận: “Con nói thật đó! Chú không tin thì cứ đợi đấy! Hứ! Con phải làm bài tập rồi.

Chú đừng làm phiên con nữa!”

Thẩm Dục An cười rồi đứng dậy đi ra ngoài: “Được rồi, được rồi. Chú không làm phiền con nữa”

Bên ngoài, anh vừa mở cửa liền nhìn thấy Hồ Dương đang im lặng nghe lén.

Hồ Dương giả vờ cười một tiếng: “Tôi đang muốn rửa trái cây, vừa tính hỏi chủ tịch Thẩm có kiêng ăn trái gì không”

Càng lúc Thẩm Dục An càng không thích mẹ của Tô Manh. Anh lạnh giọng nói: “Cảm ơn, không cần phiền bác”

Tô Manh xách túi đồ về nhà, còn chưa kịp thở đã bị Hồ Dương kéo vào nhà bếp.

“Tô Manh, con mua đồ gì mà lâu quá vậy. Con coi giờ là mấy giờ rồi, còn không mau đi làm cơm! Đừng để chủ tịch Thẩm và Ngạn Khải đói chết đó!”

Thẩm Dục An nhìn thấy Tô Manh mệt đến mức đầu đầy mồ hôi liền chủ động đứng dậy giúp cô xách túi lớn túi nhỏ vào nhà bếp: “Có gì tôi giúp được không? Tôi có thể rửa rau”

Tô Manh nhìn Thẩm Dục An mặc đồ vest liền cảm thấy bộ dạng này không thể là người biết nấu ăn được nên đuổi anh ta ra ngoài: “Không cần anh giúp. Anh đi ra ngoài đi. Tôi làm được rồi”

Vì còn có Hồ Dương ở nhà nên Tô Manh đã làm một bàn đầy thức ăn.

Ngồi trước bàn, Thẩm Dục An nhìn bữa cơm đủ mùi vị trước mặt, không thể không đánh giá Tô Manh cao hơn vài phần.

Không ngờ cô còn biết nấu ăn, mùi vị không †ồi.

Lúc ăn cơm, Hồ Dương không ngừng nhắc nhở Tô Manh gắp thức ăn cho Thẩm Dục An: “Tô Manh, con xem chủ tịch Thẩm cũng không ăn được mấy miếng. Con gắp chút đồ ăn cho người ta đi”

Trong lòng bà oán giận cái đứa con gái này không được tích sự gì. Chủ tịch Thẩm đã tới nhà rồi mà còn không biết tiếp đón.

Tô Manh không nghe không thấy, mắt cũng không ngước lên mà toàn tâm toàn ý gắp thức ăn cho Tiểu Khải, miệng còn khách sáo nói: “Chủ tịch Thẩm, anh thích ăn gì thì cứ tự nhiên. Không cần khách sáo. Con yêu, không thể kén ăn. Mấy món rau này con phải ăn hết đó”

Tiểu Khải nhìn đống rau xanh ngập đầy trong chén nên có chút không vui. Nhưng cậu vẫn nhăn mặt nhăn mày ăn hết.

Lần đầu tiên Thẩm Dục An ăn cơm cùng hai mẹ con Tô Manh. Anh phát hiện khẩu vị của Tô Ngạn Khải rất giống với mình, đều thích ăn thịt, nhất là thịt mỡ và da gà không thích ăn rau xanh.

Gen quả là thứ thần kỳ, có thể hoàn toàn sao chép được một đứa con giống hệt anh như vậy.

Sau khi ăn cơm, Hồ Dương lại kêu Tô Manh nói chuyện với chủ tịch Thẩm nhiều một chút, còn bà chủ động giúp một lần rửa chén hiếm hoi.

Đợi Hồ Dương vào nhà bếp rồi, Tô Manh mới nói: “Chủ tịch Thẩm, tôi tiễn anh xuống lầu. Anh quay về đi. Anh còn ở đây thì mẹ tôi còn không biết gây thêm bao nhiêu chuyện nữa”

Thẩm Dục An cũng nhận ra Hồ Dương rất muốn tác hợp cho hai người bọn họ nhưng nghe thấy Tô Manh nói vậy giống như chán ghét anh lắm nên cứ ngồi lì trên ghế sofa không động đậy: “Em thật sự không suy nghĩ tới chuyện trước kia anh đề nghị sao?”

Tô Manh thở dài, dứt khoát thú thật: “Cuộc hôn nhân trước kia của tôi thất bại nên tôi thật sự không muốn lại bắt đầu cuộc sống hôn nhân nữa, cho dù kết hôn là thật hay giả. Anh có thể đến thăm Ngạn Khải. Nhưng tôi sẽ không cho anh quyền nuôi dưỡng đâu”

Lúc nói câu này, cô chủ động nhìn vào mắt Thẩm Dục An. Ánh mắt tự nhiên, rõ ràng không phải lời nói tức giận gì.

Thẩm Dục An cũng biết trước kia Tô Manh từng kết hôn nhưng lần đầu tiên anh biết cuộc hôn nhân đổ vỡ này đã gây tổn thương rất lớn đến cô.

Anh im lặng không nói, xoay người đi ra ngoài cửa.

Trên đường đi xuống lầu, hai người không nói một lời. Tô Manh tiễn anh lên xe, đợi anh lái xe đi xa rồi mới xoay người đi lên lầu.

Ai ngờ lại bị Triệu Trí Tuấn đang say túy lúy chặn đường.

Cũng không biết Triệu Trí Tuấn đã uống bao nhiêu rượu mà mặt mày đỏ phừng, cả người toàn mùi rượu, ngay cả đứng cũng không vững.

Anh nấc cục một cái, giơ tay ra muốn túm lấy Tô Manh nhưng đã bị cô tránh thoát.

Tô Manh cáu kỉnh n mượn rượu phát điên: “Triệu Trí Tuấn, anh đừng có Triệu Trí Tuấn say tới mức mắt mũi kèm nhèm. Anh cười rồi loạng choạng chỉ vào Tô Manh mắng: “Tô Manh, mày là con điếm! Nhìn thấy người có tiền liền dát con tao đi theo! Mày là một con điếm!”

Anh say khướt, chân nam đá chân chiêu. Ngón tay như muốn chọc mù mắt Tô Manh.

Lúc này trong chưng cư còn có không ít người đang tản bộ, thấy chuyện ồn ào bên này liền lần lượt nhìn qua.

Tô Manh lười để ý tới lời của mấy con sâu rượu nên tránh anh chuẩn bị đi lên lầu.

Nhưng Triệu Trí Tuấn lại không chịu buông tha Tô Manh.

Anh giơ tay tóm lấy vai Tô Manh, sấn sổ kéo người cô lại.

Người uống say sức còn mạnh hơn lúc bình thường, càng không nói tới Triệu Trí Tuấn vốn là thäng đàn ông trưởng thành mạnh khỏe hơn Tô Manh nhiều. Cho dù Tô Manh có giãy giụa thế nào cũng đều không thể thoát khỏi cánh tay như gọng sắt đang tóm chặt lấy vai cô của Triệu Trí Tuấn.

Tô Manh có chút hoảng sợ, lớn tiếng quát mắng: “Triệu Trí Tuấn, anh muốn làm gì? Ở đây nhiều người như vậy, anh đừng có mà làm bậy!”

Triệu Trí Tuấn nấc cục một cái rõ to rồi phả cái mùi hôi thối trong miệng vào mặt Tô Manh, nói như mê sảng: “Hơ hơ, tao muốn làm gì hả?”

Lời vừa dứt, anh hung hãn muốn xé áo Tô Manh: “Tao muốn cưỡng bức mày! Để tao xem mày thành đôi giày rách rồi thì cái thằng họ Thẩm kia có còn thèm mày nữa không!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.