Ông Bố Tỷ Phú Và Quý Tử Thiên Tài

Chương 110: Chương 110




Hành động của Triệu Trí Tuấn làm Tô Manh sợ đến nỗi đầu óc trống rỗng.

Lúc ý thức được cô liền hung hăng dùng tay đâm vào mắt Triệu Trí Tuấn, còn đầu gối thì thúc mạnh lên trên!

Triệu Trí Tuấn che mắt, kẹp chân lại, đau tới nỗi kêu la thảm thiết.

Tô Manh thoát khỏi Triệu Trí Tuấn, đứng tại chỗ mà cả người run rẩy không ngừng.

Người đang đi bộ trong khuôn viên bị tiếng la hét thất thanh của Triệu Trí Tuấn thu hút nên đi qua xem. Lúc nhìn thấy cổ áo Tô Manh bị hở và bộ dạng che nửa người dưới trong đau đớn của Triệu Trí Tuấn, căn bản không cần ai nói bọn họ cũng biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

“Ở chỗ công cộng dưới con mắt của bao nhiêu người mà người này còn dám xuống tay! Đúng là đồ súc sinh!”

“Báo cảnh sát, phải báo cảnh sát! Không thể tha cho cái thằng này được!”

Cũng có người chạy tới bên cạnh Tô Manh quan tâm hỏi: “Cô có bị thương đâu không? Có cần chúng tôi đưa cô đến bệnh viện xem chút không?”

Người xung quanh càng ngày càng nhiều, trái tim khiếp hãi của Tô Manh mới có thể bình ổn trở lại.

Cô lắc lắc đầu, chỉnh lại cổ áo bị Triệu Trí Tuấn kéo xệch đi: “Tôi không sao”

Triệu Trí Tuấn bị đám đông vây vào giữa, khi cơn đau qua rồi cũng từ trong cơn say hoàn toàn tỉnh táo lại.

Anh nhìn mấy người lạ đang vây xung quanh rồi nhìn sang Tô Manh đang nắm lấy cổ áo đầy hoảng sợ trước mặt. Trong đầu anh trống rỗng, bất giác muốn bỏ chạy.

Anh dù gì cũng được coi là ông chủ của một công ty.

Nếu như thật có người tống vào sở cảnh sát còn mang trên người tội cưỡng bức thì cả đời này của anh coi như xong rồi.

Nhưng người đổ xô lại càng lúc càng nhiều. Anh mới manh nha rục rịch thì đã có người hét lên: “Cái thằng khốn này muốn chạy rồi. Chặn nó lại! Chặn lại!”

Bảy tám cánh tay nhất tê vươn tới chỗ Triệu Trí Tuấn.

Triệu Trí Tuấn nhanh chóng móc bóp tiền từ trong túi, hào phóng ném lên trời. Lập tức trên trời rơi xuống cơn mưa tiền.

Mấy trăm tờ tiền Mao Trạch Đông rơi như lá rụng đỏ cả bầu trời.

Triệu Trí Tuấn hét lớn: “Nhặt tiền đi! Nhặt nỊ”

Đám đông vốn đứng bên cạnh anh liền bất tri bất giác cúi đầu nhặt tiền.

Nhân lúc người đang vây xung quanh mình cúi đầu nhặt tiền, Triệu Trí Tuấn liền mặc lòng đau như cắt mà đẩy đám đồng ra, co chân chạy.

Bên ngoài đám người chỉ có một mình Tô Manh còn bình tĩnh là muốn chặn lại nhưng động tác cô quá chậm.

Đợi cô phản ứng lại thì Triệu Trí Tuấn đã cao bay xa chạy Tồi.

Triệu Trí Tuấn vừa chạy vừa căm hận trừng mắt nhìn Tô Manh. Ánh mắt anh giống như rắn độc, khiến Tô Manh thấy ớn lạnh.

Anh sẽ không dễ dàng từ bỏ ý định, nhất định sẽ còn tới nữa!

Tô Manh cần môi, quyết định lần này tuyệt đối không thể tha cho thằng khốn này được.

Đợi tới lúc cảnh sát lũ lượt tới thì Triệu Trí Tuấn đã sớm chạy mất dạng. Nhưng Tô Manh vẫn trình báo sự việc với cảnh sát: “Vừa rồi có người muốn cưỡng bức tôi.

Không chặn lại được, anh vừa chạy rồi. Nhưng tôi biết người đó. Anh tên là Triệu Trí Tuấn”

Người bên cạnh cũng ùa đến làm chứng cho Tô Manh, muốn lấy công chuộc tội. Nếu như lúc nãy bọn họ không vì chút ít tiền này thì cái thằng khốn đó cũng sẽ không bỏ trốn được.

Cảnh sát dẫn Tô Manh và vài người ở hiện trường tới đồn cảnh sát lấy lời khai.

Khi Tô Manh lấy xong lời khai, móc điện thoại từ trong †úi ra mới phát hiện không biết lúc nào Tiểu Khải đã gọi cho cô tới mười mấy cuộc.

Cô giật mình, vội vàng gọi lại: “Con yêu, có chuyện gì vậy? Vừa rồi mẹ phải giải quyết một số việc, không nghe điện thoại của con được”

Tiểu Khải ở đầu dây điện thoại bên kia khóc thút thít nói: “Mẹ ơi, bao giờ mẹ mới về nhà? Con hơi sợi”

Tô Manh căng thẳng hỏi: “Con yêu, có chuyện gì vậy? Mẹ lập tức về liền. Để ngoại ở với con một chút có được không?”

Không nói tới bà ngoại Hồ Dương còn tốt, vừa nói tới ngoại, Tiểu Khải ở đầu dây bên kia càng thêm tủi thân, nước mắt rơi lộp độp: “Ngoại đã về lâu rồi! Chỉ có một mình con ở nhà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.