Ông Bố Tỷ Phú Và Quý Tử Thiên Tài

Chương 111: Chương 111




Tô Manh căng thẳng nắm chặt điện thoại còn đang kết nối, run giọng hỏi: “Con yêu, con đang ở đâu?”

Cô nghe thấy tiếng thở của Tiểu Khải ở đầu dây bên kia, chỉ cảm thấy cả trái tim đang nhảy lên tận cổ họng.

Két một tiếng.

Tiểu Khải cầm điện thoại, lon ton đứng trước cửa nhà đang mở, hơi tủi thân gọi: “Mẹ ơi..”

Tô Manh bổ nhào lại ôm chầm lấy cơ thể nhỏ nhản của Tiểu Khải, không biết từ lúc nào mắt đã ướt đẫm: “Thằng quỷ nhỏ này! Con trốn ở đâu vậy, dọa chết mẹ rồi!”

Tiểu Khải nép chặt vào cổ Tô Manh, nhỏ giọng nói: “Có một mình con hơi sợ nên vừa rồi con mới trốn đi”

Tiểu Khải bình thường như ông cụ non, giờ lại để lộ vẻ sợ sệt đáng thương như vậy, Tô Manh chỉ cảm thấy tim sắp vỡ ra ngàn mảnh.

Cô giận mẹ mình không nói một lời đã đi nhưng lại càng giận chính bản thân.

Tiểu Khải mới năm tuổi. Cho dù bình thường có biểu hiện trưởng thành thế nào nhưng nó vẫn chỉ là đứa bé mà thôi.

Để một đứa bé năm tuổi ở nhà một mình, quả thật quá nguy hiểm.

Lúc tính đi tới đồn cảnh sát, lẽ ra cô phải gọi điện hỏi mẹ trước, trong nhà có người nào ở với Tiểu Khải không.

Như vậy cũng không tới nỗi dọa Tiểu Khải thành bộ dạng này.

Tô Manh sờ đôi tay và bàn chân nhỏ nhắn lành lạnh của Tiểu Khải, trong lòng càng hổ thẹn. Cô ôm lấy cậu ngồi lên ghế sofa rồi xin lỗi: “Con yêu, thật lòng xin lỗi con.

Vừa rồi mẹ có chút chuyện gấp, tưởng bà còn ở nhà với con. Mẹ sơ ý quá, xin lỗi con”

Tiểu Khải dựa vào vòng tay quen thuộc của mẹ, nỗi sợ hãi cả căn nhà trống không dần dần biến mất, sắc mặt cũng tốt hơn một chút.

Cậu nhớ tới hành động len lén núp đi của mình ban nãy, cảm thấy không đáng mặt đàn ông gì cả nên còn có chút xấu hổ, lập tức lắc lắc đầu: “Không sao hết. Vừa rồi chỉ là hoảng sợ chút thôi, chỉ có một chút thôi mà”

Nói rồi cậu còn chỉ vào cái đốt bé xíu trên đầu ngón tay cái.

Tô Manh biết đây là thể diện của Tiểu Khải nên cũng cho cậu bậc thang xuống đài: “Vậy con mẹ dũng cảm ghê.

Nhưng cũng không thể vì con yêu dũng cảm mà dễ dàng tha thứ cho sai lầm của mẹ tối nay được. Mẹ nghiêm túc xin lỗi con”

Tiểu Khải mím môi cười, xua bàn tay nhỏ nhắn, nói với vẻ chẳng quan tâm: “Con tha thứ cho mẹ rồi. Có điều rốt cuộc mẹ đã gặp phải chuyện gì vậy?”

Có thể khiến mẹ sốt ruột phải ra ngoài, thậm chí không để ý tới bản thân ở nhà một mình, vậy nhất định là chuyện lớn rồi.

Tô Manh không ngờ Tiểu Khải lại nhạy cảm như vậy nhưng chuyện tối nay ở dưới khuôn viên gặp phải thứ lang sói đói khát không thích hợp nói với Tiểu Khải.

Cô cúi đầu, giả vờ không để ý, nói: “Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Bây giờ mẹ đã giải quyết xong rồi.

Con không cần lo đâu”

Tiểu Khải không tin, còn muốn hỏi tiếp thì Tô Manh đã quét mắt nhìn đồng hồ rồi kinh ngạc nói: “Con yêu, đã chín giờ rồi này. Con nên tắm rửa đi ngủ rồi. Nếu không sẽ không cao được đâu”

Tiểu Khải nghiêm túc nói: “Sau này con có cao không chủ yếu dựa vào gen với dinh dưỡng, không có liên quan gì nhiều tới chuyện ngủ nghê hết.”

Tô Manh thấy đã chuyển chủ đề thành công nên thuận theo lời Tiểu Khải: “Đúng vậy đúng vậy, thầy Tiểu Khải hiểu biết nhiều quá. Nhưng lúc này cũng đã tới giờ con đi ngủ rồi. Nếu không ngày mai đi học trễ, cô giáo sẽ †ịch thu điện thoại của con đó”

Việc tịch thu điện thoại rất có tác dụng với Tiểu Khải.

Cậu lập tức đứng dậy đi vào phòng tắm: “Được rồi, con đi tắm đây”

Sau khi Tô Manh tắm rửa cho Tiểu Khải xong, dỗ cậu đi ngủ rồi, cô nghĩ thế nào trong lòng cũng không yên nên vẫn gọi điện thoại cho Hồ Dương: “Alo, mẹ à”

Nhưng cô còn chưa thốt thành lời đã bị Hồ Dương mắng bằng giọng điệu căm ghét: “Nửa đêm rồi còn không ngủ, gọi điện làm gì? Không có ai dạy mày sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.