Ông Bố Tỷ Phú Và Quý Tử Thiên Tài

Chương 130: Chương 130




Thẩm Dục An nhẹ nhàng cầm lấy tay cô đang đặt trước thanh an toàn, không buông ra nữa.

Có thể là biểu cảm của người đàn ông bên cạnh quá điềm tĩnh hoặc có thể là năm lấy tay cô quá chắc nên Tô Manh không còn cảm thấy quá sợ hãi như lúc nãy nữa.

Đôi bàn tay của hai người cứ nắm với nhau cho đến khi con tàu từ từ dừng lại.

Thẩm Dục An thả tay Tô Manh ra, nhìn thấy thanh an toàn đã bật ra mà Tô manh vẫn chưa đứng dậy, nghĩ rằng cô đang bị hoảng sợ nên anh đưa tay ra ôm Tô Manh, khiến cho cô giật cả mình.

Tô Manh chộp tay anh, quay sang trừng Thẩm Dục An với đôi mắt long lanh nước: “Anh làm gì vậy?”

Cách lớp khẩu trang, giọng anh ồ ồ: “Em nghĩ anh muốn làm gì? Anh sợ em sợ đến nỗi chân tay nhũn cả ra không bước đi được nên định đỡ em xuống”

Tô Manh trừng anh một cái rồi run run đứng dậy: “Anh mới sợ đến nỗi chân tay nhữn cả ra đấy!”

Thẩm Dục An đưa tay phác một động tác mời. ngôn tình hay

Tô Manh nhấc chân lên định bước xuống tàu, ai ngờ đầu gối cô mềm nhữn ra, cả người bị chúi ra phía ngoài tàu.

Ngay khi cô nghĩ rằng lần này có lẽ sẽ bị chết thật, cô hoảng hốt nhắm tịt mắt lại, bỗng có một lực bất ngờ đỡ lấy eo cô, giúp cơ thể cô đứng thẳng dậy.

Thẩm Dục An liếc nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ, nhưng cánh tay vẫn giữ chặt eo cô, dìu Tô Manh bước xuống.

Tàu mặc cô có vùng vẫy thế nào.

Tô Manh chỉ cảm thấy vị trí cơ thể nơi tiếp xúc với Thẩm Dục An như sắp bị đốt cháy, nóng đến nỗi cô không chịu đến nỗi mà phải vùng vẫy: “Anh bỏ tay ra, tôi có thể tự mình xuống được”

Thẩm Dục An càng giữ mạnh eo của Tô Manh hơn, giọng điệu có chút lạnh lùng: “Đừng động đậy! Anh chỉ làm người tốt vì Tiểu Khải mà thôi, anh còn đang sợ em đụng chạm vào người anh để tung scandal đây chứ!”

Tô Manh tức quá liền mà đưa chân đạp mạnh vào chân anh một cái, nhân lúc Thẩm Dục An đau đớn cô liên hất Tay anh ra.

Cô lườm anh và cắn răng nói: “Có ma mới muốn tạo scandal với anhl”

Thẩm Dục An bị Tô Manh đạp cho một phát mà đau điếng, tức giận nghiến răng buông ra bốn từ: “Đồ không biết điều!”

Tiểu Khải không ngờ rằng, không dễ dàng gì cậu mới tạo cho bố mẹ cơ hội gần nhau, ai ngờ vừa mới bước xuống tàu hai người lại cãi lộn với nhau rồi.

Cậu thật sự không thể hiểu được thế giới của người lớn.

Những trò chơi sau đó, hễ là trò chơi nào mà hơi mạo.

hiểm thì Tô Manh kiên quyết không tham gia, ngăn chặn hoàn toàn mưu kế của Tiểu Khải.

Những trò chơi không quá mạo hiểm thì ba người họ sẽ cùng tham gia chơi, nhưng trong lúc chơi thì Tô Manh cũng chỉ nói chuyện với Tiểu Khải, thỉnh thoảng thấy Thẩm Dục An nhìn mình thì cô sẽ lườm lại anh.

Thẩm Dục An bị ánh mắt đó của Tô Manh chọc tức đến bật cười.

Mặt trời càng lúc càng lên cao, kim đồng hồ cũng dần dần chỉ đến mười hai giờ, ba người lúc này cũng đã mệt lử rồi, nghe theo sự sắp xếp của nhân viên họ đi vào nhà hàng chủ đề của khu vui chơi.

Nhà hàng chủ đề này lấy bộ phim hoạt hình chú cừu nổi tiếng ở trong nước trong những năm gần đây để làm chủ đề chính, cách trang trí bên trong cũng là những hình ảnh chú cừu dễ thương trong bộ phim hoạt hình đó.

Ba người họ đi vào phòng VIP, lúc này Thẩm Dục An mới có cơ hội tháo khẩu trang và mũ ra, lộ ra một khuôn mặt cực kì đẹp trai.

Các nhân viên đi cùng sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Dục An thì bất ngờ đến nỗi lấy tay bịt miệng lại và nhìn chằm chằm vào gia đình ba người Thẩm Dục An đang ngồi ở bàn.

Thẩm Dục An… và vợ, còn có con trai của anh ta nữa.

Ôi trời ơi, nếu như tin này bị lộ ra ngoài thì đúng là một cú sốc cho cả nước.

Người đàn ông giàu có nhất Trung Quốc giấu chuyện đã kết hôn và có con, hơn nữa con trai đã năm tuổi rồi và hình như tình cảm giữa anh và vợ không được tốt lắm.

Nhưng nếu thông tin này truyền ra ngoài thì đời này cô đừng nghĩ đến việc tiếp tục làm việc ở đây nữa.

Cô ta chỉ cảm thấy không được thoải mái, biết được một bí mật nhưng lại không thể chia sẻ cho ai biết, đây đúng thật là một cực hình mà.

Ba người ngồi ở bàn không biết những suy nghĩ của nhân viên ở đây, sau khi gọi món xong thì lặng lẽ ngồi xuống bàn và không nói chuyện gì với nhau cả.

Tô Manh và Tiểu Khải đều cảm thấy mệt nên không muốn nói chuyện, còn Thẩm Dục An thì lại không biết phải nói cái gì.

Thẩm Dục An nhớ lại lúc nãy khi vừa bước vào nhà hàng, nhìn thấy rất nhiều đứa trẻ đều cầm những con cừu bông nên nghĩ rằng có lẽ đứa trẻ nào cũng sẽ thích chơi.

Annh cúi đầu nhẹ nhàng hỏi Tiểu Khải: “Con có muốn bố mua cho con một chú cừu bông không? Con muốn hình dạng như thế nào bố sẽ mua cho con chú cừu hình dạng như vậy”

Tiểu Khải sau khi cùng Thẩm Dục An trải qua một buổi sáng ở cạnh nhau, lúc này trông cậu có vẻ rất thoải mái khi ở trước mặt Thẩm Dục An, dân dần bộc lộ bản tính khó chiều thật sự của mình ra.

Cậu bĩu môi với Thẩm Dục An, mặt hiện ra vẻ khinh bỉ: “Con không chơi đâu, những thứ đó chỉ có con nít mới thích thôi”

Nói cứ như cậu không phải là con nít vậy.

Thẩm Dục An bị con trai lườm nhưng cũng cảm thấy vui, nghe thấy lời nói đó anh nghĩ rằng con trai mình quả nhiên không giống với người khác, đến chơi đồ chơi cũng không giống với những đứa trẻ khác.

“Vậy con muốn chơi đồ chơi gì nói bố nghe, hôm nay sau khi về nhà bố mua cho con.”

Tiểu Khải liền nhìn sang Tô Manh với ánh mắt dò hỏi.

Tô Manh hơi nghiêm mặt, lắc đầu: “Con trai, không được đâu nhé”

Tiểu Khải cảm thấy hơi thất vọng, nhìn Thẩm Dục An lắc lắc đầu: “Mẹ nói không được nên bố không cần mua quà nữa đâu, nhưng cũng cảm ơn bố nhé”

Tiểu Khải trả lời rất lễ phép nhưng vẫn khiến cho Thẩm Dục An cảm thấy chưng hửng.

Anh nhíu mày nhìn Tô Manh: “Anh là bố của Tiểu Khải, anh muốn mua quà cho nó, em dựa vào cái gì mà không cho nó nhận chứ?”

Tô Manh nhướng mày, nói với khí thế mạnh mẽ: “Tôi cảm ơn sự quan tâm của anh dành cho Tiểu Khải, nhưng đồ chơi của nó có nhiều rồi nên không nên mua tiếp nữa đâu”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.