Ông Bố Tỷ Phú Và Quý Tử Thiên Tài

Chương 131: Chương 131




Đã rất lâu rồi Thẩm Dục An không bị người khác dùng giọng điệu khiêu khích như thế nói chuyện với mình.

Hôm nay Tô Manh hết lần này đến lần khác gạt phăng lòng tốt của anh, dù anh làm bất kì việc gì đều khiến cho cô càu mày. Ngày thường chỉ có anh đi nổi giận với người khác, sao bây giờ lại phải nghe theo lời của người phụ nữ này chứ, nếu như cô không phải mẹ của Tiểu Khải thì anh đã nổi cáu từ lâu rồi.

Lúc này Tô Manh còn ngăn cản việc anh gần gũi với Tiểu Khải nữa, thế là anh không kiềm chế được cơn tức giận trong lòng nữa, nhìn Tô Manh với ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị: “Anh nghĩ nguyên nhân khiến em không cho Tiểu Khải nhận quà của anh là do anh là bố của nó”

Vẻ mặt lúc Thẩm Dục An tức giận hết sức đáng sợ, năm nào cũng có người sợ đến phát khóc vì cơn tức giận của anh.

Tô Manh lúc đầu cũng cảm thấy sợ nhưng rồi cô nghĩ lại, Thẩm Dục An dựa vào cái gì mà tức giận chứ? Chỉ là từ chối món quà của anh ta thôi mà, có cần phải nổi giận đùng đùng như thế không?

Người đàn ông này cũng hẹp hòi quá đi, cứ thích suy nghĩ cho phức tạp lên!

Nghĩ như vậy, cô liền ngồi thẳng lưng dậy với khí thế mạnh mẽ, trừng mắt nhìn anh: “Cho dù ai tặng quà cho Tiểu Khải thì tôi đều từ chối hết, nếu anh không tin thì có thể tự đi hỏi nó. Việc này không liên quan gì đến việc anh là bố của nó cả, nên anh đừng có mà mượn cớ nổi sùng!”

Thẩm Dục An không ngờ rằng người phụ nữ này lại dám ngụy biện như vậy, cơn tức giận trong người anh càng lúc càng tăng lên, gân xanh trên trán gồ cả lên.

Tiểu Khải không hiểu vì sao chỉ từ chối món quà thôi mà bố lại tức giận đến như vậy.

Nhìn thấy Thẩm Dục An nổi giận đùng đùng với Tô Manh, cậu liền nhảy ra khỏi ghế đưa tay chặn ngang trước mặt Tô Manh, hét vào mặt Thẩm Dục An: “Không cho phép bố nói nặng lời với mẹ!”

“Nếu bố còn dám nặng lời với mẹ thì con sẽ không nhận bố là bố của con nữa đâu!”

Khuôn mặt của Tiểu Khải giống với Thẩm Dục An đến tám chín phần, ngay đến những cử chỉ lúc tức giận cũng giống đúc nhau, cả hai người đều thích trừng to mắt và nhíu mày khi nhìn người khác.

Thẩm Dục An nhìn đứa trẻ có khuôn mặt gần giống hệt mình thì có tức giận cũng không tức giận nổi, anh đưa tay ra làm động tác đầu hàng: “OK Tiểu Khải, bố sẽ không nặng lời với mẹ nữa, con yên tâm đi”

Tiểu Khải nheo mắt nhìn anh với vẻ nửa tin nửa ngờ: “Bố bảo đảm chứ?”

“Bố bảo đảm”

Đôi mắt của Tiểu Khải đảo một vòng rồi nói với vẻ ranh ma: “Lần sau nếu bố còn dám nặng lời với mẹ lân nữa thì bố là con chó, bố phải học tiếng chó sủa gâu gâu gâu, bố có đồng ý không?”

Thẩm Dục An nghe thấy tiếng chó sủa gâu gâu thì gân xanh trên trán nhảy liên tục, nếu như anh thực sự đồng ý với yêu cầu này thì người phụ nữ làm bừa ấy không phải cầm được bùa hộ mệnh rồi sao, sau này không phải càng đối đầu với anh sao.

Anh cố gắng nói lí lẽ với Tiểu Khải: “Nếu như mẹ con làm chuyện gì đó quá đáng mà khiến cho bố nổi giận thì sao?”

Tiểu Khải ngẩng đầu lên, cán cân thiên vị với mẹ mình đã lệch hắn: “Mẹ con là người mẹ thông minh, giỏi giang, lương thiện nhất trên đời nên chắc chán sẽ không xảy ra điều đó”

Nghe thấy Tiểu Khải miêu tả như vậy, Thẩm Dục An mặt tối sầm lại, anh cảm thấy người phụ nữ đang nấp sau lưng của Tiểu Khải lén cười đúng là không biết xấu hổ, lại còn tẩy não con trai anh như thế chứ.

Tiểu Khải khoanh tay trước ngực, ngồi một cục nhỏ xíu nhìn Thẩm Dục An: “Nếu bố không đồng ý thì con sẽ không gặp bố nữa, cũng không gọi bố là bố nữa”

Thẩm Dục An chỉ còn cách đầu hàng thêm lần nữa, anh nhìn Tiểu Khải: “Được rồi, bố đồng ý với con, sau này bố sẽ không nổi giận với mẹ nữa”

Tiểu Khải cảm thất rất hài lòng, cậu thừa hiểu đạo lý vừa đấm vừa xoa, thế là đưa tay ra ôm lấy đầu của Thẩm Dục An sau đó hôn vào má anh một cái.

“Cảm ơn bố”

Nụ hôn bất ngờ của Tiểu Khải ngay lập tức làm dịu đi những nỗi bực mình trong lòng của Thẩm Dục An, thậm chí còn cảm thấy có chút ngọt ngào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.