Ông Bố Tỷ Phú Và Quý Tử Thiên Tài

Chương 134: Chương 134




“Bố thí?”

Lặp lại hai từ đó, Thẩm Dục An nở một nụ cười châm biếm: “Em cảm thấy đó là bố thí sao? Không, anh chỉ lo lắng cho con trai anh mà thôi”

Anh còn chưa nói hết câu, Tô Manh đã hiểu rõ được hàm ý trong lời nói đó.

Ý của anh ta là anh ta cảm thấy con trai mình sống ở đây quá thiệt thòi chứ gì.

Tô Manh nghe thấy lời nói đó thì cảm thấy tức giận, khuôn mặt trở nên lạnh nhạt.

“Nếu như anh cảm thấy căn nhà của tôi chật chội, một người cao sang như anh không thể chịu đựng được thì sau này anh có thể không cần đến nữa, tôi cũng chẳng cầu anh đến đây. Tiểu Khải nó cũng không phải là đứa trẻ thích đòi hỏi mà chê bai căn nhà này tồi tàn”

Thẩm Dục An không ngờ Tô Manh lại bắt đầu không hiểu ý tốt của người khác như vậy, nói trở mặt là trở mặt ngay, lúc này lời nói của anh cũng không còn khách khí gì nữa.

“Nếu như anh thực sự muốn bố thí cho người khác thì có thể quyên góp hàng ngàn vạn nhân dân tệ cho các dự án hy vọng, chứ hà tất gì chỉ tặng cho em một căn nhà chứ.

Anh chỉ cảm thấy thiệt thòi cho con trai của mình thôi”

Tô Manh vuốt mặt, khi ngẩng đầu lên thì đôi mắt của cô hoe đỏ, cô kiềm chế những cảm xúc đang trỗi dậy trong lòng và nói từng câu một: “Chủ tịch Thẩm, tôi biết gia đình anh giàu có, anh là người giàu nhất Trung Quốc này, nếu anh tôn trọng tôi thì tôi cũng sẽ tôn trọng lại anh, để anh và Tiểu Khải có thể thân thiết với nhau, nhưng nếu như anh không thể tôn trọng tôi thì sau này anh đừng đến đây nữa”

Từ chiếc siêu xe sáng nay đến việc sử dụng các dịch vụ VIP ở khu vui chơi giải trí rồi đến việc lúc nấy anh đề nghị đổi bức tranh lấy căn nhà thì cũng thấy được hôm nay Thẩm Dục An đã không ngần ngại để lộ ra nguồn tài chính khủng của mình.

Nhưng đó là tiền của anh ta và không liên quan gì đến cô cả.

Cô không có tư cách gì mà vô duyên vô cớ nhận lấy căn nhà từ anh cả, nếu như cô thực sự đồng ý nhận căn nhà đó thì cô là loại người gì chứ?

Là một người bán con cầu vinh.

Bây giờ là căn nhà, sau này sẽ là thứ gì nữa? Lâu dần, dù Tiểu Khải vẫn được cô nuôi nấng nhưng vô hình trung đã không khác gì việc nó về với nhà họ Thẩm rồi.

Nếu như cái giá để việc Tiểu Khải lớn lên có một người bố giàu có quyền lực là đánh mất chính mình thì cô thà không để hai bố con họ nhận nhau còn hơn.

Thẩm Dục An lòng trĩu nặng nhìn Tô Manh: “Lời nói này của em là có ý gì? Là sau này không cho phép Tiểu Khải gần gũi với anh nữa sao?”

“Đúng, nếu như anh không tôn trọng tôi thì sau này anh đừng bao giờ đến đây nữa”

Nói xong, Tô Manh cầm bức tranh đang cầm trong tay nhét vào người của Thẩm Dục An sau đó đẩy anh ra ngoài.

Thẩm Dục An nắm lấy cổ tay của Tô Manh, nhìn cô với ánh mắt hung dữ: “Nếu em không để Tiểu Khải gặp anh thì ngày mai anh sẽ lên báo công bố mối quan hệ bố con của anh với Tiểu Khải”

Tô Manh hoảng sợ: “Anh bị điên rồi sao?”

Thẩm Dục An bước đến kề sát vào mặt Tô Manh, nhìn người phụ nữ đang giả vờ điềm tĩnh, lạnh lùng nói: “Điều kiện đầu tiên để anh và em có thể sống yên bình với nhau đó là em không được phép ngăn cấm việc anh và Tiểu Khải gặp nhau, nếu như em dám nói những lời không nên nói với Tiểu Khải thì anh sẽ không ngại đăng báo và đối đầu với em trên tòa án để tranh giành Tiểu Khải, thế nên em đừng để anh phải làm điều đó!”

Tô Manh bị vẻ mặt hung dữ đó của Thẩm Dục An làm cho sợ hãi đến nỗi đôi chân mềm nhữn cả ra, chỉ biết trơ mắt nhìn Thẩm Dục An cầm bức tranh rời khỏi nhà.

Khi cánh cửa vừa đóng lại, cô ôm mặt ngồi xổm xuống dưới nền nhà.

Lúc này cô mới phát hiện ra rằng, sau khi thoát khỏi hai mẹ con phiền phức Triệu Trí Tuấn, dường như cô đã dây vào một người không nên dính líu tới.

Nếu như Thẩm Dục An thực sự quyết tâm kiện ra tòa thì chắc chắn cô sẽ không thể giữ Tiểu Khải lại bên mình được.

Bây giờ hai người có thể sống yên bình với nhau chỉ vì Thẩm Dục An kiêng dè thái độ của Tiểu Khải mà thôi.

Hôm nay hai người lại cãi nhau, vậy thì sau này làm sao để sống yên bình với nhau đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.