Thẩm Dục An trở về nhà với khuôn mặt tối sầm, vừa bước vào nhà liền bị bà Thẩm ngồi đợi sẵn ở phòng khách chặn lại.
Bà Thẩm sầm mặt, hai tay chống hông đứng ở cửa ra vào: “Con có thể trốn mẹ cả đời không, nếu có bản lĩnh thì đừng quay về nhà nữa, cháu trai của mẹ đâu?”
Vì vừa cãi nhau với Tô Manh về vấn đề của Tiểu Khải nên trong người anh bây giờ có hơi khó chịu, không có tâm trạng để nói chuyện với bà Thẩm.
Anh đưa bức tranh đang cầm trong tay sang cho mẹ: “Bà Thẩm à, đây là bức tranh cháu trai bà vẽ đấy, trong điện thoại con còn có cả đống ảnh của nó mà hôm nay con đã chụp ở khu vui chơi nữa, lát nữa con sẽ gửi vào trong nhóm WeChat nên bây giờ mẹ đừng có chặn đường con nữa, con phải đi tắm rửa”
Bà Thẩm nghe nhắc đến bức tranh và ảnh chụp của Tiểu Khải thì khuôn mặt hớn hớn cả lên: “Có ảnh nữa hả, sao không nói sớm, gửi nhanh lên đi!”
Bà ta cầm bức tranh của Tiểu Khải ngồi ở ghế sofa cùng với ông Thẩm, đeo kính lão và nhìn ngắm bức tranh như thể đang nhìn bức tranh nổi tiếng thế giới vậy đó.
Bà ta thốt lên: “Ôi, cháu trai tôi vẽ đẹp quái Mới có năm tuổi mà đã vẽ được như thế này rồi, sau này chác chán có thể trở thành một họa sĩ nổi tiếng, gia đình chúng ta vẫn chưa có người nào là họa sĩ cải!”
Ông Thẩm cũng gật đầu đồng tình, lấy tay đẩy gọng kính lên: “Mới năm tuổi mà đã vẽ được như thế này rồi, khá lắm, sau này khi đón nó về rồi, chúng ta sẽ cho nó học với những bậc thầy hội họa nổi tiếng. Nó thích thì cứ việc học tiếp.”
Hai vợ chồng ông cứ ngắm bức tranh cho đến khi nghe.
thấy âm thanh tin nhắn ở nhóm WeChat ting ting ting vang lên cùng với mấy chục tấm ảnh mà Thẩm Dục An gửi.
Lúc đó, hai vợ chồng ông Thẩm càng phấn khích hơn, đến nỗi quên luôn cả việc hỏi Thẩm Dục An dự định lúc nào sẽ đón Tiểu Khải về nhà.
Ngày hôm sau, Tô Manh nghĩ rằng sau vụ cãi nhau tối hôm qua thì hôm nay chắc chắn Thẩm Dục An sẽ không đến nữa.
Thế là trước khi ra khỏi nhà, để Tiểu Khải không cảm thấy thất vọng thì cô đã giả vờ thốt lên một tiếng sau khi †in nhắn của tổng đài gửi đến.
Tiểu Khải ngẩng đầu nhìn Tô Manh đang đọc tin nhắn: “Mẹ ơi sao vậy?”
“Con trai à, bố của con vừa mới gửi tin nhắn đến nói rằng hôm nay bố phải đi công tác sớm nên không đến đón chúng ta được, hôm nay chúng ta phải gọi xe đi rồi”
Tô Manh nói mà không hề chớp mắt.
Ai ngờ rằng, Tiểu Khải lại lôi điện thoại ra: “Thật sao?
Sao bố không nhắn tin cho con nhỉ, con phải gọi điện hỏi xem sao”
Tô Manh hoảng hốt cầm tay cậu lại: “Mẹ nghĩ bây giờ bố đã tắt nguồn điện thoại rồi, con có gọi cũng không được đâu, không còn sớm nữa, chúng ta mau đi thôi, nếu không lại muộn mất.”
Cô sợ lát nữa Tiểu Khải lại đòi gọi điện thoại cho Thẩm Dục An nên đã nhét điện thoại của cậu vào sau ba lô và cầm tay cậu bước xuống lầu.
Vừa bước ra khỏi thang máy, hai mẹ con đã thấy ngay chiếc xe Land Rover quen thuộc.
Đối diện với ánh mắt nghi ngờ đang không hiểu chuyện gì của Tiểu Khải, Tô Manh bối rối đến nỗi mặt đỏ cả lên: “Để mẹ xem lại tin nhắn, à thì ra là mẹ nhìn nhầm, tin nhắn của mẹ nuôi con mà mẹ tưởng là của bố”
Nếu là một đứa trẻ bình thường thì nó có thể sẽ tin lời giải thích đó.
Nhưng Tiểu Khải không phải là một đứa trẻ bình thường, cậu nhạy bén cảm nhận được vẻ mặt bối rối của Tô Manh nhưng lại không nói gì, gật đầu xem như tin lời giải thích đó của cô.
Sau khi lên xe, cậu liên chồm lên phía trước và ghé sát vào tai của Thẩm Dục An hỏi nhỏ: “Có phải bố lại bắt nạt mẹ không?”
Thẩm Dục An liếc nhìn Tô Manh một cách lạnh lùng qua gương chiếu hậu khiến cho Tô Manh lạnh cả người, cô bối rối né tránh ánh mắt đó của anh.
Anh vừa khởi động xe vừa lắc đầu: “Làm gì có, sao vậy con trai?”
Tiểu Khải cau mày cảm thấy kì lạ: “Vậy tại sao sáng nay trước khi ra khỏi nhà mẹ lại nói dối là sáng nay bố bận đi công tác không đến đón con được, mẹ không thể vô duyên vô cớ mà nói dối con được, chắc chắn là bố làm mẹ giận, bố khai thật đi, có phải tối hôm qua bố đã bắt nạt mẹ không?”
Nghe thấy những lời nói này của Tiểu Khải, anh cầm chặt vô lăng.
Người phụ nữ này! Quả nhiên đã bắt đầu chia rẽ tình cảm của hai bố con anh!