Ông Bố Tỷ Phú Và Quý Tử Thiên Tài

Chương 145: Chương 145




Nhưng Thẩm Dục An lại tránh như tránh tà. Không đợi Tô Manh phản ứng lại, anh đã né người ra rồi.

Anh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt, giọng nói có chút âm trầm: “Tô Manh, em đừng chủ động ôm ấp anh.”

Chủ động ôm ấp?

Bốn từ này làm Tô Manh choáng váng.

Cô mở miệng, tính giải thích cho mình: “Tôi chỉ đột nhiên bị vướng chân thôi…”

Thẩm Dục An dường như không nghe thấy lời giải thích của cô: “Đàn bà xung quanh muốn dụ dỗ anh rất nhiều. Em là mẹ của Tô Ngạn Khải. Hai người chúng ta không thể không tiếp xúc nhưng anh sẽ không yêu bất cứ người phụ nữ nào. Nếu như không muốn để hai người chúng ta ngại ngùng trước mặt con thì em đừng có yêu anh đấy.”

Tô Manh không ngờ Thẩm Dục An lại tự đề cao mình như vậy.

Cô nhìn ánh mắt nghiêm túc của Thẩm Dục An. Cô biết anh không phải đang nói đùa nên có chút khinh thường nói: “Anh yên tâm. Tôi tuyệt đối sẽ không yêu anh.”

Thẩm Dục An nghe thấy câu này, vừa an tâm lại vừa có chút tức giận.

Thiếu chút mở miệng nói: “Tại sao cô không yêu tôi chứ?”

Nhưng câu này nói ra lại khiến anh giống như rất hy vọng Tô Manh yêu anh vậy, nên anh vẫn không nói ra miệng: “Tốt nhất em nên nhớ lời mình nói.”

Có điều sự chú ý của Tô Manh có chút sai lệch. Cô nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Thẩm Dục An: “Anh nói anh tuyệt đối sẽ không yêu bất kỳ đứa con gái nào. Lẽ nào anh… là gay sao?”

Gay?

Lần này tới lượt Thẩm Dục An đứng hình không nói nên lời. Anh có chỗ nào thể hiện mình là gay mà khiến Tô Manh cảm thấy vậy.

Tô Manh vẫn tự mình đoán già đoán non: “Khó trách anh ba mươi tuổi rồi còn chưa yêu đương, ngay cả tin đồn hẹn hò cũng không có mấy cái. Hóa ra anh là gay. Anh yên tâm, tôi sẽ không kì thị gay đâu. Về phía Ngạn Khải, anh cũng không cần lo lắng. Tôi sẽ nói chuyện rõ ràng với con về chuyện này.” “Đúng rồi, anh có người yêu không? Anh ấy có để ý tới chuyện anh có Ngạn Khải không? Có cần tôi bớt chút thời gian đi giải thích với anh ấy không?”

Thẩm Dục An nghe người phụ nữ trước mặt nói hươu nói vượn, nhịn không được mở miệng ngắt lời: “Đủ rồi.”

Tô Manh nhìn bàn tay sát bên má mình, lại nhìn Thẩm Dục An cao hơn cô, chỉ một lát mà bóng của anh đã bao trùm hết cả người mình. Trong lòng cô có chút hoảng hốt không yên, nói chuyện cũng có chút lắp ba lắp bắp: “Anh, anh, anh muốn làm gì?”

Thẩm Dục An cúi đầu nhìn về phía Tôi Manh hận không thể co thành một cục trước người, cảm thấy người phụ nữ này giống như con thỏ bị giẫm trúng đuôi, yếu đuối dễ bắt nạt, chỉ có thể giả vờ lộ hai cái răng nhỏ dễ thương trước mặt kẻ thù. Ngoài ra đều không thể làm được bất cứ điều gì khác.

Anh cắn răng rít từng câu từng chữ: “Anh có phải là gay không? Không phải năm năm trước em đã từng thử qua rồi sao?”

Câu này lập tức khiến Tô Manh đỏ bừng cả mặt.

Chuyện xảy ra ngoài ý muốn năm năm trước mặc dù đã lâu rồi nhưng sự mạnh mẽ của người đàn ông tối hôm đó, còn có tiếng rên rỉ của cô, thậm chí cả việc cơ thể hai người quấn chặt với nhau, đó giờ cô đều chưa từng quên. Lúc này bị Thẩm Dục An nhắc lại, cả người lại bị hơi thở của người đàn ông này bao vây, cô lại một lần nữa nhớ lại chuyện xảy ra vào tối hôm đó một cách rõ ràng.

Nhớ lại bộ dạng hai chân cô quấn chặt lên phần eo chắc nịch của anh, hai người triền miên không dứt quấn lấy nhau.

Cô xấu hổ tới nỗi đỏ mặt từ đầu xuống chân, thẹn quá hóa giận hung hăng đẩy người đàn ông trước mặt ra.

Bởi vì tức giận nên mắt cô phát sáng rực rỡ dưới ánh đèn: “Đừng nói nữa, anh cút đi!”

Thẩm Dục An nhìn bộ dáng thẹn quá hóa giận, cả người đều đỏ đến phát sốt của Tô Manh, khóe miệng khẽ cong lên.

Anh nhịn không được giơ tay muốn chạm vào cái gì nhưng điện thoại trên người reo lên không ngừng, căn bản không cho anh cơ hội nào.

Anh hít sâu một hơi, lúc nghe điện thoại lại biến thành chủ tịch khoa học kỹ thuật Hướng Dương sát phạt quả quyết.

Lúc rời khỏi nhà Tô Manh, anh nhìn chằm chằm vào cô nói: “Anh có phải là gay không thì tự em hiểu. Em đừng có cái gì cũng nói với Ngạn Khải.”

Nói xong liền đi.

Tô Manh tức giận đùng đùng đóng cửa: “Tôi cũng không phải thích anh. Mặc xác anh có phải là gay không. Hứ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.