Nhưng dường như bị ảnh hưởng bởi lời nói của Thẩm Dục An, hôm đó cô đã mơ một giấc mộng xuân khiến người ta mặt đỏ tim đập không ngừng.
Trong mộng, cả cơ thể lõa lồ của cô cùng dây dưa quấn quýt với một người đàn ông khỏe mạnh cường tráng.
Cô có thể cảm giác được rõ ràng cơ thể của người đàn ông ngày càng trở nên săn chắc bởi vì hoạt động kịch liệt. Cô còn cảm nhận được từng giọt mồ hôi rớt xuống miệng cô từ hai bên thái dương anh, rồi lại bị anh nuốt chửng một lần nữa.
Cô không thể làm được gì khác ngoài việc rên ri, chỉ có thể mặc người đàn ông trên người muốn làm gì thì làm.
Sáng hôm sau mở mát tinh dậy, cô nhìn chằm chằm vào trần nhà hết vài giây, nhin không được lấy chăn che mặt rồi trốn trong đó phát rồ một hồi.
Cô thật sự sắp phát điên rồi!
Sắp ba mươi tuổi rồi mà cô còn mộng xuân như vậy!
Còn là giấc mộng rất trực tiếp không thể diễn tả như vậy.
Cái này đều tại Thẩm Dục An tối qua. Nếu như không phải anh nhắc lại, cô tuyệt đối sẽ không mơ một giấc mơ ướt át như vậy.
Aaaaa, cái đồ gay chết tiệt này!
Bởi vì một giấc mơ, từ lúc bắt đầu lên xe cô đã không bày bộ mặt tốt đẹp gì trước mặt Thẩm Dục An, còn trừng mắt với anh vài cái.
Thẩm Dục An bị trừng mà không hiểu gì: “Nếu như mắt em không tốt thì nhớ đi kiểm tra đi.”
Tô Manh cũng không có ý tốt gì: “Cần anh lo sao?”
Cầu này chọc Thẩm Dục An đen mặt.
Tô Ngạn Khải thấy không khí giữa hai người có chút kỳ lạ nên chủ động ghé sát vào tai Thẩm Dục An nói: “Bố ơi, mỗi tháng mẹ đều có vài ngày kỳ lạ vậy. Bố đừng chọc mẹ tức giận.”
Mỗi tháng đều có vài ngày kỳ lạ như vậy.
Thẩm Dục An cũng từng học qua tiết sinh học, lập tức hiếu được lời của Tô Ngạn Khải có ý gì.
Hãy, anh không so đo với phụ nữ đang trong thời kỳ không thoải mái.
Cho nên trên đường đưa Tò Manh đến công ty ngày hôm đó, Thẩm Dục An còn đặc biệt đi siêu thị mua một bao gừng sống đường nâu đưa cho Tôi Manh đang ngồi ở ghế phía sau: “Nhớ uống nhiều một chút.” Tô Manh nhìn gừng và đường nâu được đưa đến trước mặt liền cảm thấy không hiểu mô tê gì: “Anh làm gì vậy? Tôi cũng không có..”
Có cũng không tiện thảo luận chuyện riêng tư thế này với một người đàn ông nên ngược lại bản thân lại xấu hổ tới nỗi vành tai đều đỏ lên.
Cô không nhận, Thẩm Dục An liền trực tiếp vứt ra ghế sau: “Em mang theo đi. Tôi cũng không dùng được.”
Cuối cùng Tô Manh chỉ có thể đỏ mặt cầm lấy túi gừng và đường nâu xuống xe đi làm.
Tới công ty rồi, cô lại nhìn gói đồ, nghĩ qua nghĩ lại vẫn bỏ vào trong tủ đồ.
Mặc kệ mấy thứ này là ai mua đều là phải dùng tiền mua. Không thể lãng phí, sau này cũng có lúc phải cần dùng.
Bởi vì Tiểu Lâm làm ra chuyện không hay lúc trước nên Lâm Tích Ngữ ở công ty cũng bắt đầu biết kín tiếng hơn.
Không có Lâm Tích Ngữ bắt bẻ tới lui, Tô Manh ở công ty càng thêm như cá gặp nước, hiệu suất công việc bất ngờ tăng cao không ngừng.
Hôm đó cô lại làm ra được mấy cái áo khoác trong phòng may, còn thảo luận với Bill về loạt quần áo đầu tiên hết cả buổi chiều, thu được không ít ý kiến quý giá.
Công việc thuận lợi, lúc tan làm hôm đó, nụ cười trên mặt của Tô Manh chưa từng tắt, thậm chí còn nhiệt tình với Thẩm Dục An hơn vài phần.
Cô ăn cơm với Thẩm Dục An biết bao nhiêu lần rồi, cũng hiểu sơ khẩu vị của anh. Cô biết anh giống Ngạn Khải đều thích ăn ngọt nên hôm đó tan làm còn đặc biệt xuống quán cà phê dưới lầu mua một cái bánh ngọt nhỏ dành cho hai người.
Vừa lên xe, cô đã nói với Thẩm Dục An: “Xem xem, tôi đã mua cho anh với Ngạn Khải cái gì nào?”
Thẩm Dục An nhìn cái túi mà Tô Manh đang xách trong tay, vừa nhìn liền thấy là bánh ngọt anh thích ăn ở quán cà phê mình thích nhất, trong lòng cũng có chút vui vẻ.
Anh nhìn bộ dạng vui vẻ muốn chạy nhảy của Tô Manh, khóe miệng cong lên, xem ra tâm tình cô rất tốt nên nhịn không được hỏi: “Hôm nay tốt vậy sao?” Tô Manh trợn mắt nhìn anh: “Hôm nay công việc của tôi tiến hành vô cùng thuận lợi, tâm tình tốt. Anh có ăn không? Không ăn thì tôi để hết cho Ngạn Khải, con nhất định sẽ vui gần chết.”
Thẩm Dục An biết người phụ nữ này lòng dạ hẹp hòi, không cho người khác bắt bẻ cái gì, bèn nói: “Ăn, phải ăn chứ. Anh muốn ăn vị socola.”
Tô Manh bĩu môi: “Không có vị socola, đều là vị trái cây.”
Thẩm Dục An không tỏ ý gì: “Vậy thì tùy em. Hôm qua anh thấy bàn máy tính của Tiểu Khải có chút cao so với con nên anh tìm người làm một cái bàn cho trẻ em. Ngày mai sẽ cho người đưa tới…”
Đột nhiên phía sau có một tiếng động cực lớn doa Thẩm Dục An và Tô Manh một trận.
Ghế trẻ em ở phía sau bị đụng lắc lư, cái con lắc treo trước xe cũng run rẩy kịch liệt.
Nhất là Tô Manh, bị dọa tới nỗi ngón tay thả ra, bánh ngọt trong túi cũng rơi thẳng xuống xe.
Cô bị đụng tới nỗi có chút sững sờ: “Cái này, chuyện này là sao vậy?”
Thẩm Dục An cũng bị dọa một trận nhưng anh phản ứng nhanh hơn Tô Manh, nhìn thấy Tô Manh bị dọa sắc mặt trắng bệch còn có lòng an ủi cô: “Không sao. Chắc là bị tông vào đuôi xe rồi.”
Còn chưa dứt lời, tiếng va chạm phía sau xe lại càng thêm kịch liet.
Lực tông lần này còn mạnh hơn lần trước, đến nỗi đầu Tô Manh va thang lên kính, choáng váng xây xẩm cả người.
Thẩm Dục An bị đập trúng vô lăng. Vô lăng cứng rắn đập trúng cơ thể anh khiến sắc mặt anh thay đổi hẳn.
Anh phản ứng nhanh chóng liếc về phía gương chiếu hậu phía trước. Đâu có người nào theo đuôi. Trong gương là gương mặt tức giận đến co rút lại của chồng trước Tô Manh.
Triệu Trí Tuấn đỏ mắt tông thẳng vào chiếc Land Rover trước mặt, miệng gào thét: “Hôm nay tao phải tông chết đôi gian phu dâm phụ bọn mày!”