Ông Bố Tỷ Phú Và Quý Tử Thiên Tài

Chương 80: Chương 80




Mấy chữ đứa hư hỏng của bà ta làm cho Tô Manh đau thấu tâm can, ráng kiềm chế sự cay đẳng trong mắt mà cẩn thận nói: “Không ai đồng ý cưới con, vậy thì con không lấy chồng nữa, sống vui vẻ với Tiểu Khải là được rồi: “Con không lấy chồng, vậy định cả đời ở nhà để người khác châm chọc mẹ sao?”

Nghe thấy câu này, đầu Tô Manh như có tảng đá lớn chặn lại không thông khiến cô rất khó chịu, muốn khóc nhưng lại không có giọt nước mắt nào.

“Mẹ, mẹ yên tâm. Con nhất định sẽ không liên lụy tới mẹ đâu”

Hồ Dương nghe thấy câu này lại càng tức, lập tức đen mặt: “Con không làm liên lụy mẹ nhưng dựa vào chút đồng lương còm này của con, sau này sao để mẹ dưỡng già được? Hay con thật sự muốn để con gái của chú Trương nuôi hai ông bà già này sao?”

Tô Manh không hiểu logic của Hồ Dương: “Mẹ à, sao mẹ lại nghĩ tới chuyện dưỡng già Mẹ là mẹ của con. Con nhất định sẽ nuôi mẹ. Nhưng không có nghĩa con không tái hôn thì không có năng lực nuôi dưỡng mẹ”

Hồ Dương vô cùng xem thường công việc này của Tô Manh, khinh thường nói: “Dựa vào loại công việc tô tô vẽ vẽ này của con, không chừng còn không nuôi nổi mình mà còn muốn nuôi mẹ sao. Triệu Trí Tuấn người ta hiện tại là chủ tịch của một công ty. Người ta không chê con, con có tư cách gì mà kén cá chọn canh? Người ta cũng đã đồng ý tái hôn rồi, con còn ở đó mà bày đặt làm giá cái gì? Làm quá coi chừng người ta sợ chạy mất dép luôn đấy”

“Con thật sự không muốn tái hôn với anh ta. Trước kia anh ta hại con thê thảm” Tô Manh nhớ đến chuyện ly hôn năm năm trước. Cô kể sợ lược chuyện Triệu Trí Tuấn hãm hại cô mất hết tiền tài, cuối cùng còn kết hôn với bạn thời đại học cho mẹ nghe.

Cô vốn tưởng nói ra chuyện này rồi, Hồ Dương làm mẹ nhất định sẽ đứng về phía của cô.

Ai ngờ Hồ Dương căn bản không tin lời của Tô Manh: “Con đừng cãi chày cãi cối nữa. Chuyện ở khách sạn lúc.

đầu là chính mắt mẹ nhìn thấy con vượt quá giới hạn.

Triệu Trí Tuấn chịu không nổi nỗi ô nhục lớn như vậy mới không để lại cho con thứ gì mà ly hôn. Vậy là còn khách khí với con lắm rồi. Sau này, hai người các con cũng ly hôn rồi, nó đồng ý cưới ai là chuyện của nó. Sao con lại suy nghĩ hẹp hòi như vậy”

Coi như Tô Manh đã nhìn ra được, mẹ cô không nỡ bỏ thẳng con rể quý hóa này.

Bà chỉ muốn người có tiền có quyền như Triệu Trí Tuấn, lại cũng hiếu thảo với bà. Hơn nữa trước kia đã xảy ra chuyện gì, bà đều không để ý.

Nhận thức được sự thật này, tâm tình của cô vô cùng tồi tệ. Bữa cơm này cũng không có tâm trạng nuốt trôi.

Cho dù suy nghĩ của mẹ khiến người khác khó chấp nhận thế nào nhưng cuối cùng bà vẫn là mẹ ruột cô. Cả thế giới này trừ Tiểu Khải ra, bà là người thân duy nhất của cô.

Mối quan hệ của mẹ con hai người không dễ dàng gì mới tốt lại, Tô Manh không muốn tiếp tục khiến nó trở nên bế tắc. Nhưng bữa cơm ngày hôm nay cô nuốt không trôi.

Cô xách túi lên muốn đi lẹ, con nhớ công ty còn có chuyện. Con không ăn tiếp được nữa. Mẹ cứ từ từ ăn nhé”

Hồ Dương sao không nhìn ra Tô Manh đang giận dõi mình. Bà bực đứa con gái này không những không biết tranh thủ mà còn không biết nhìn sác mặt người khác.

Năm đó sao bà lại có thể sinh ra cái thứ đồ quậy phá này chứ.

Bà giữ Tô Manh lại không để cô đi: “Không được đi.

Hôm nay con dám ra khỏi quán này nửa bước thì sau này đừng gọi mẹ là mẹ nữa”

Tô Manh thấy Hồ Dương kiên định như vậy, trong lòng vừa tức vừa tủi thân nhưng lại không dám đi mà chỉ có thể uất ức ngồi trước bàn. Đợi sau khi Triệu Trí Tuấn đi vào lại tiếp tục diễn cảnh mẹ con êm ấm.

Bữa cơm hôm đó, Tô Manh chẳng ăn mấy miếng, tức không cũng đủ no rồi.

Hồ Dương muốn ép Tô Manh tái hôn với Triệu Trí Tuấn không phải chỉ có nói suông mà còn dùng hành động cụ thể thể hiện sự ủng hộ của bà đối với chuyện này. Bà bắt đầu lấy danh nghĩa của mình hẹn Tô Manh ra ăn cơm nhưng mỗi lần đều chỉ gặp được Triệu Trí Tuấn.

Tô Manh tức tới nỗi phẩy tay áo bỏ đi mà Triệu Trí Tuấn lại mặt dày theo sau Tô Manh. Cho dù Tô Manh có mắng chửi thế nào, có bày ra vẻ mặt thế nào anh ta cũng không đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.