Ông Bố Tỷ Phú Và Quý Tử Thiên Tài

Chương 81: Chương 81




Cả ngày cô đều bị ép gặp mặt Triệu Trí Tuấn. Hồ Dương còn ngày ngày gọi điện ép cô tái hôn khiến tâm trạng Tô Manh tệ hại đến cực điểm.

Nhưng cô là mẹ của Tiểu Khải, trước mặt con cô không dám lộ ra chút chán chường và bực bội nào.

Nhưng Tiểu Khải vẫn rất nhạy cảm phát giác được tâm tình của mẹ gần đây rất tệ nên mỗi ngày đều rất ngoan.

Trước kia nó không thèm giành giật mấy bông hoa hồng.

với mấy đứa nhỏ ở nhà trẻ. Nhưng nhìn thấy mẹ không vui như vậy, nó lại nghĩ đến bộ dạng vui vẻ kích động của Tô Manh khi nhìn thấy hoa hồng khen thưởng trước kia nên liền quyết định quan tâm chút tới mấy bông hoa này.

Tiểu Khải đã để tâm rồi thì đương nhiên sẽ trở thành đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện nhất nhà trẻ. Mấy loại bông điểm mười đều lấy được không ít.

Trừ cái này, nó còn nghĩ đủ cách khiến cô giáo không thể không cho nó mấy bông hồng cổ vũ.

Ví dụ như nó biết nhiều chữ sẽ giúp cô giáo đọc truyện cho mấy bạn nhỏ.

Ví dụ mấy thứ nó biết nhiều nên dựa vào kỹ năng dùng điện thoại trở nên có chút uy tín giữa mấy đứa trẻ. Nó sẽ chủ động giúp cô hóa giải mâu thuẫn giữa mấy bạn nhỏ.

Đương nhiên, mấy chuyện này nó đều nói với cô phải đưa cho nó bao nhiêu bông hồng khen thưởng.

Lần đầu tiên Tô Ngạn Khải vào phòng làm việc bàn điều kiện với cô giáo. Lúc nghe tới chuyện muốn kiếm hoa hồng khen thưởng, cô Vương còn rất vui, cảm thấy cậu bé Tô Ngạn Khải rất ngoan lại hiểu chuyện.

Trước kia Tô Ngạn Khải không để ý gì tới mấy bông hoa hồng, dẫn đến việc mấy đứa nhỏ khác cũng không thích thú gì với hoa hồng khen thưởng. Điều này khiến công việc giáo dục của cô giáo tăng thêm không ít trở ngại.

Bây giờ Tô Ngạn Khải chủ động muốn hoa hồng. Việc này đáng giá khích lệ.

Lúc nghe thấy Tô Ngạn Khải muốn giúp cô giảm bớt gánh nặng về hoa hồng khen thưởng, cô Vương còn cảm thấy kỳ lạ. Cô cảm thấy nó rất biết suy nghĩ, không có nghĩ nhiều liền đồng ý.

Nhưng tới lúc tan học, lúc nhìn thấy tất cả hoa hồng đều nằm trong tay Tô Ngạn Khải, các bạn khác không có một đóa nào, tâm tình cô Vương liền có chút phức tạp, cảm thấy bản thân bị mắc lừa rồi. Bởi vì hoa hồng của mấy đứa nhỏ khác đều bị nó dùng đủ cách lừa tới tay.

Lúc tan học, cô còn muốn đem chuyện này nói cho mẹ Tô Ngạn Khải biết nhưng Tô Ngạn Khải lại giống như có thể đoán được người khác nghĩ gì, sau khi tan học lại nhìn cô Vương: “Cô ơi, con muốn dành cho mẹ một niềm vui bất ngờ. Cô có thể không nói chuyện ngày hôm nay cho mẹ con biết được không?”

Lúc này cô Vương mới biết, hôm nay Tô Ngạn Khải không giống ngày thường mà điên cuồng gom hoa hồng là để cho mẹ bất ngờ.

Cô nhìn vào đôi mắt ngây thơ như nai con và gương mặt non nớt của Tô Ngạn Khải, gật gật đầu: “Được, cô đồng ý Sau đó, Tiểu Khải được Tô Manh đưa về nhà.

Tô Manh ngồi lên ghế sofa chưa được bao lâu lại nhận được tin nhắn của Triệu Trí Tuấn.

“Manh Manh, em đón Tiểu Khải về nhà chưa? Hôm nay Tiểu Khải ở nhà trẻ thế nào? Công việc của em ở công ty thuận lợi chứ? Anh đang đi công tác ở nước ngoài, rất nhớ hai người”

Cuối cùng còn thêm vào cái icon trái tim.

Từ sau khi Triệu Trí Tuấn được Hồ Dương chống lưng, dưới tình cảnh bị mẹ ruột ép bức, cô không thể không bỏ chặn tất cả phương thức liên lạc của anh ta.

Sau đó, Triệu Trí Tuấn liên bắt đầu dùng giọng điệu của ông chồng tốt ông bố thương con gửi mấy tin nhắn quan tâm một ngày ba cữ.

Cô nhìn liền muốn nôn, lập tức xóa tin rồi khóa màn hình điện thoại.

Ôi trời, nghĩ đến chuyện Triệu Trí Tuấn mỗi ngày đều ép cô tái hôn, còn đeo cô dai như đỉa, Tô Manh liền cảm thấy trước mắt tối đen, vô cùng phiền muộn.

Triệu Trí Tuấn cũng coi như tìm được điểm yếu của cô.

Một bên đối xử với Hồ Dương vô cùng tốt, còn mua vé máy bay cho cả nhà Hồ Dương ra nước ngoài du lịch, một bên thì Hồ Dương giúp Triệu Trí Tuấn tìm mọi cách giục cô tái hôn.

Giây tiếp theo, điện thoại của Tô Manh liền reo lên như: mấy ngày trước. Trên màn hình hiện lên cuộc gọi đến đúng là mẹ cô.

Tô Manh sầm mặt, thật sự không muốn nghe điện thoại nhưng lại không dám tắt.

Đúng lúc cô đang do dự thì Tiểu Khải bên cạnh vươn tay ra, trực tiếp tắt điện thoại cô.

Tô Manh ngờ vực nhìn động tác của Tiểu Khải: “Con yêu, con…”

Ngược lại Tiểu Khải không thấy bản thân đã làm sai cái gì: “Mẹ không muốn nghe thì đừng có nghe”

“Nhưng đó là bà ngoại con gọi..”

Tiểu Khải nhìn cô bằng ánh mắt đầy bất lực: “Mẹ à, nếu như điện thoại dính nước sẽ tự động tắt nguồn. Mẹ cứ nói dính nước đi”

Tô Manh nghĩ đến chuyện hôm nay không cần phải nghe điện thoại của Hồ Dương, không cần nghe mấy lời hối hôn từ miệng bà, tâm tình liền tốt hơn rất nhiều. Tảng đá đè nặng trong lòng cũng nhẹ đi một chút.

Tiểu Khải ôm balo, ngồi xuống bên cạnh Tô Manh, thần thần bí bí nói: “Mẹ, hôm nay con có một món quà muốn tặng mẹ?”

“Hả? Quà gì?”

“Mẹ đoán xem”

Tô Manh nhớ tuần trước, Tiểu Khải có móc thoại ra nói mua cho cô túi xách và son nên ra vẻ đã hiểu: “Con mua mấy cái túi xách và son cho mẹ phải không? Mẹ nóng lòng muốn nhận quà của con rồi đó”

Tiểu Khải lắc đầu: “Túi và son của mẹ phải do mẹ tự mua rồi. Gần đây con không có nhận dự án nào, không có tiền tiêu vặt mua mấy cái đó cho mẹ. Mẹ tiếp tục đoán đi”

“Socola?”

“Không phải”

“Có phải là trò chơi gì mới mà con tự làm không?”

“Không phải”

Tô Manh lắc đầu: “Mẹ thật sự đoán không ra. Con yêu, con nói cho mẹ nghe đi”

Tiểu Khải mím môi, hơi xấu hổ kéo khóa balo.

Trong balo toàn là màu đỏ. Tất cả đều là hoa hồng khen thưởng ở nhà trẻ được cô Vương cắt ra.

Tô Manh nhìn mấy bông hoa đỏ trong balo, kích động muốn khóc: “Con yêu, nhiều hoa hồng như vậy, sao con làm được vậy? Mẹ nhớ mỗi lần khen thưởng cô Vương chỉ cho một bông thôi”

Tiểu Khải có chút đắc ý cười, khóe miệng nhịn không được cong lên: “Thật ra rất đơn giản. Mấy bông hoa này là con tốn thời gian năm ngày để tích cóp được. Con giúp cô Vương và mấy bạn vài chuyện đơn giản, từ từ góp đủ”

Tô Manh nhìn hoa hồng trong balo, cảm động vô cùng.

Cô ôm lấy gương mặt Tiểu Khải rồi dùng sức hôn nó vài cái: “Trời ơi, mẹ vui quá chừng”

Mặc dù Tiểu Khải chỉ nói nó đã làm một số chuyện nhỏ để đổi lấy hoa hồng nhưng hoa hồng đầy balo thế kia, Tiểu Khải phải làm biết bao nhiêu chuyện nhỏ mới đổi được đó.

Hơn nữa con trai cô tính cách thế nào, chẳng lẽ cô còn không biết sao.

Nó sợ nhất là phiền phức, thích im lặng làm chuyện của mình. Muốn để nó làm mấy chuyện nhỏ vụn vặt như vậy.

chính là muốn cái mạng nó.

Nhưng Tiểu Khải vì tặng quà cho cô nên mới đồng ý làm mấy chuyện mà trước kia không thèm để ý.

Đối với Tô Manh, mấy bông hoa đầy balo này còn quý giá hơn túi xách da thật mười mấy vạn.

Tô Manh càng nghĩ càng cảm động, cảm thấy trái tim dường như muốn tan chảy: “Mẹ thật may mắn vì được làm mẹ của Tiểu Khải. Nghĩ thôi đã cảm thấy rất may mắn. Con yêu, con là món quà quý giá nhất mà ông trời đã ban cho mẹ”

Tiểu Khải bị Tô Manh khen đến nổi đỏ mặt, ôm lấy cổ Tô Manh nhỏ giọng nói: “Con cũng rất vui khi được làm con của mẹ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.