Ông Bố Tỷ Phú Và Quý Tử Thiên Tài

Chương 82: Chương 82




Việc Tiểu Khải tặng balo đầy hoa hồng khiến Tô Manh kích động vô cùng. Không những đăng lên vòng bạn bè mà còn gọi điện khoe với Viên Hân Lỗi.

Viên Hân Lỗi ở bên kia điện thoại nghe thấy liền ghen ty không thôi: “Manh Manh, con trai cậu hiểu chuyện quát Mình muốn cướp về nuôi quá đi”

Tô Manh cười ha ha: “Nói thế nào cũng là con của Tô Manh mình, đương nhiên là ngoan ngoãn hiểu chuyện rồi. Cậu cũng không nhìn xem mình ngoan ngoãn hiểu chuyện thế nào”

Viên Hân Lỗi biết Tô Manh gần đây đang bị mẹ ép nên có chút lo lắng Tô Manh sẽ hồ đồ nghe theo lời khuyên mà tái hôn: “Manh Manh, quả thật cậu rất ngoan nhưng chỗ nào không nên ngoan thì không thể ngoan”

Tô Manh nghĩ tới mấy chuyện gặp phải trong tuần này, nỗi uất ức giữ trong lòng nhịn không được mà trào ra.

“Hân Lỗi, mình cảm thấy mình sắp bị ép tới phát điên rồi.

Mỗi ngày Triệu Trí Tuấn đều gọi điện không ngừng. Cho.

dù mẹ đang du lịch ở bên ngoài cũng không quên gọi điện giống như mình không tái hôn thì sẽ cô độc tới già.

Bà cũng sẽ rơi vào cảnh không người nuôi dưỡng. Mỗi lần mình đều tức điên lên, đều hận không thể trực tiếp lấy tờ xét nghiệm ADN ra, quăng thẳng mặt anh ta”

Viên Hân Lỗi im lặng nghe cô than phiền, nói trúng vào trọng tâm vấn đề: “Cho dù cậu có lấy phiếu xét nghiệm ADN ra thì bọn họ cũng không tin”

Tô Manh cảm thấy đầu như sắp nứt ra. Cô nằm trên ghế sofa kêu gào thảm thiết: “Vậy bây giờ mình có thể làm gì chứ? Chỉ có thể tiếp tục giằng co với bọn họ thôi sao?

Mình có linh cảm, sau này bọn họ sẽ ngày càng quá đáng hơn. Không biết chừng ngày nào đó nhân lúc mình không ở nhà sẽ giấu mình đi lấy giấy chứng nhận tái hôn”

Viên Hân Lỗi có chút do dự không biết có nên tiếp tục nói: “Thật sự là mình có một cách nhưng mình sợ cậu nghe rồi sẽ tức giận”

Tô Manh rất ít khi nghe Viên Hân Lỗi nói mấy lời không tự tin như vậy nên mở miệng cổ vũ cô nói tiếp: “Không sao, cậu nói đi. Mình nhất định sẽ không tức giận”

“Cậu có nghĩ đến chuyện cho Thẩm Dục An biết Tiểu Khải là con của anh ta không?”

Tô Manh nhíu mày: “Nếu như nhà họ Thẩm biết Tiểu Khải là con của anh ta, bọn họ muốn bắt Tiểu Khải đi thì phải làm sao?”

“Nhưng nếu như nhà họ Thẩm không giành Tiểu Khải với cậu thì sao?”

Tô Manh nhịn không được nghĩ theo hướng này nhưng nghĩ thế nào cũng đều không thể: “Nếu như nhà họ Thẩm không đòi bắt Tiểu Khải, mình sẽ cảm thấy bọn họ không xem trọng Tiểu Khải. Mình sợ Tiểu Khải sẽ đau lòng nên hay là thôi đi”

Viên Hân Lỗi nhớ đến chuyện gần đây có người hỏi thăm tin tức của Tô Manh, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nên rước thêm phiền phức cho Tô Manh nên cô cũng không lên tiếng.

Cô ta lại an ủi Tô Manh vài câu. Sau đó hai người mới tắt máy.

Sau khi nói chuyện với Viên Hân Lỗi xong, Tô Manh liền ngồi trước cửa sổ, nhìn ra ánh đèn bên ngoài. Trong đầu điên cưồng suy nghĩ làm sao mới có thể giải quyết được.

tình cảnh trước mắt.

Bây giờ Triệu Trí Tuấn luôn nghĩ Tiểu Khải là con của hắn, có nói thế nào cũng không buông tay.

Mà mẹ Hồ Dương của cô lại một lòng hy vọng cô mau chóng gả cho một người chồng vừa giàu vừa đẹp trai.

Cô không quan tâm Triệu Trí Tuấn nên không cần lo lắng tới hắn.

Nhưng vấn đề nằm ở mẹ cô. Cô muốn mẹ không tiếp tục.

làm phiền mình thì chỉ có thể tìm một người bạn trai vừa giàu vừa đẹp trai chặn miệng bà lại.

Nhưng bạn trai vừa giàu vừa đẹp đâu có dễ dàng tìm được như thế, đâu phải tự dưng mà từ trên trời rớt xuống.

Hơn nữa người vừa giàu vừa đẹp trai cũng không thèm ngó ngàng tới phụ nữ đã ly hôn còn có con như cô.

Còn không đợi Tô Manh tìm được cách giải quyết, thứ Bảy hôm đó ba người khiến cô sợ hãi là Hồ Dương, Triệu Trí Tuấn và mẹ của anh ta đã cùng nhau tới cửa.

Tô Manh nhìn ba người ngoài phòng, chỉ cảm thấy hôm nay nhất định sẽ là ngày đại họa giáng xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.