Ông Bố Tỷ Phú Và Quý Tử Thiên Tài

Chương 90: Chương 90




Trong phòng yên tĩnh. Ba người đều có tâm tư khác.

nhau nhưng không người nào chủ động mở miệng.

Hai vợ chồng họ Thẩm không biết mở miệng như thế nào.

Còn Tô Manh thì không dám nói chuyện.

Ngược lại Tiểu Khải trong phòng nghe thấy bên ngoài đột nhiên không có tiếng động nên mới đi ra.

Két một tiếng. Trong phòng khách yên tĩnh lạ thường, tiếng mở cửa phòng trở nên vô cùng rõ ràng.

“Mẹ ơi?” Tiểu Khải đứng bên cạnh cửa, có chút hoảng sợ gọi to.

Nếu như không phải Tô Manh dặn nó cho dù nghe thấy tiếng gì cũng không thể đi ra thì lúc nghe thấy tiếng cãi nhau giữa bà ngoại và người đàn ông kỳ lạ đó nó đã xông ra rồi.

Lần đầu tiên nó nhận thức được bản thân còn quá nhỏ, rất nhiều lúc không thể bảo vệ mẹ.

Nếu như nó có một cơ thể †o lớn khỏe mạnh thì nó đã có thể trực tiếp đuổi chú ta với bà lão kỳ lạ kia ra ngoài rồi, cũng không đến nỗi để mẹ bị bắt nạt như vậy.

Ba người đang ngồi trên ghế sofa nghe thấy tiếng động thì cùng nhìn tới.

Vợ chồng họ Thẩm vừa nhìn rõ Tiểu Khải liền có chút kích động.

Nhất là bà Thẩm nhìn đứa bé trước mắt và hình ảnh đứa con trai lúc nhỏ của mình dễ thương giống nhau như đúc, kích động tới nổi thở gấp lên cơn suyễn.

Ánh mắt bà đau đớn ôm ngực. Cả người không ngừng run rẩy. Nhìn có vẻ như sắp sửa ngất xỉu.

Tô Manh giật bắn mình định gọi xe cấp cứu.

Ngược lại ông Thẩm như đã được huấn luyện, không nhanh không chậm lấy lọ thuốc từ trong túi bà Thẩm ra rồi nhét vào miệng của bà.

Thuốc rất nhanh đã có tác dụng, không đến ba giây sắc.

mặt bà đã bình thường trở lại, chỉ có đôi môi là còn nhợt nhạt.

Tiểu Khải đứng bên cạnh Tô Manh, dùng đôi mắt giống hệt Thẩm Dục An lúc nhỏ căng thẳng nhìn bà Thẩm, nhìn đến nỗi mắt bà đỏ hoe.

Bà nắm lấy tay của ông Thẩm nói: “Giống! Thật là quá giống!”

Tô Manh nghe thấy câu này liền hốt hoảng ôm lấy Tiểu Khải, run run giọng nói với vợ chồng hai người: “Đây là con của cháu, chỉ có chút giống Thẩm Dục An thôi nhưng không có liên quan gì tới anh ta hết.”

Đến nước này rồi, trong lòng cô vẫn không muốn để người nhà họ Thẩm biết sự thật về nguồn gốc của Tiểu Khải.

Cô chỉ có một người thân duy nhất này, tuyệt đối không thể để bọn họ cướp đi.

Tô Manh nói như vậy lại khiến hai người càng thêm kích động.

Bà Thẩm có chút kích động nhìn Tiểu Khải, hận không thể bắt đứa bé đi tới bệnh viện xét nghiệm với Thẩm Dục An ngay bây giờ.

Bà giơ tay sờ đầu Tiểu Khải, kích động tới nổi mắt hoe đỏ. Lúc nói chuyện cũng dẫn xuống cơn kích động trong lòng, run giọng hỏi: “Cháu yêu, cháu mấy tuổi rồi?”

Tiểu Khải cảm thấy Tô Manh căng thẳng nên ôm lấy cổ mẹ, dựa lên vai Tô Manh, ăn nói lưu loát: “Năm tuổi ạ”

Ông Thẩm vẫn là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh: chắc cô cũng vì con mình giống với Dục An nhà tôi nên mới tiếp xúc với nó phải không. Vậy cô có kết quả chưa?”

Tô Manh căng thẳng ôm Tiểu Khải không nói. Nước mắt nhịn không được lã chã rơi.

Bà Thẩm nhìn thấy cô khóc mà không nói liền sốt ruột: “Cháu xét nghiệm chưa? Nếu chưa thì bây giờ chúng ta đi đi. Làm gấp một chút trong mười hai tiếng là có kết quả ngay. Còn nếu làm rồi thì cháu cứ nói kết quả là được”

Ông Thẩm ngược lại nhìn ra được lo lắng trong lòng Tô Manh. Ông thở dài, an ủi: “Cháu yên tâm. Cho dù Tiểu Khải có thật là cháu trai nhà bác thì bác cũng sẽ không trực tiếp đưa nó đi đâu. Con là do cháu nuôi lớn, dĩ nhiên sẽ phải ở cùng cháu rồi”

Tô Manh nghe thấy lời đảm bảo này, nửa tin nửa ngờ hỏi lại: “Có thật không ạ?”

Bà Thẩm muốn nói nhưng lại bị ông Thẩm liếc mắt ngăn lại.

“Đương nhiên là thật.”

Tô Manh nghe thấy câu này, nhìn hai vợ chồng họ Thẩm đang ngồi trong nhà mà gật gật đầu: “Dạ, giống như các bác đã đoán.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.