Vợ chồng họ Thẩm vốn đi rồi quay lại liền nhìn thấy cảnh Triệu Trí Tuấn giơ tay muốn đánh người.
Căn bản không cần bọn họ mở miệng, mấy vệ sĩ kiêm người làm vẫn luôn đứng phía sau bọn họ đã tiến lên chặn Triệu Trí Tuấn lại.
Mẹ Triệu Trí Tuấn vừa nhìn thấy con trai bị người ta ấn xuống đất không thể cử động liền lao tới cào mặt vệ sĩ như lên cơn điên: “Mày buông con tao ra! Nếu không tao.
liều mạng với mày!”
Ông Thẩm nhìn thấy cảnh trước mắt liền nhíu mày. Ông trực tiếp gọi điện cho sở cảnh sát: “Cảnh sát trưởng Vương, phiền ông mời vài đồng chí đến đây. Ở chỗ tôi có người tấn công nhà dân, ẩu đả đánh người.”
Tô Manh nhìn thấy vợ chồng hai bác ấy đi rồi quay lại, nghĩ đến cái đồng hồ kim cương trên bàn thì vô thức đóng cửa lại.
Nhưng vệ sĩ nhà họ Thẩm căn bản không cho cô cơ hội đã đỡ lấy cửa, đợi vợ chồng họ Thẩm đi vào rồi mới thả Tay ra.
Đối mặt với hai ông bà họ Thẩm mang theo mười mấy người vệ sĩ, Tô Manh tự nhiên không dám động tay động chân gì với Triệu Trí Tuấn mà chỉ có thể vô cùng tự nhiên quay người vào nhà.
Ông Thẩm dặn dò vệ sĩ: “Lát nữa giúp tôi đưa mấy người này đi đến đồn cảnh sát” Nói xong liền dẫn theo vợ mình đi vào phòng rồi đóng cửa lại.
Triệu Trí Tuấn bị mấy vệ sĩ chuyên nghiệp đè xuống đất bị dọa tới đờ đẫn. Hắn nằm bò dưới đất không dám hó hé nửa câu.
Hồ Dương cũng bị dọa một trận, len lén lỉnh đi.
Trong phòng chỉ còn lại ba người là Tô Manh và hai vợ chồng họ Thẩm, còn có đống quà chất đống trong phòng khách.
Lần này sau khi đi rồi trở lại, ông Thẩm lại nói nhiều hơn vợ mình một chút. Ngược lại bà Thẩm khoanh hai tay trước ngực ngồi trên ghế sofa không lên tiếng.
Ông Thẩm liếc nhìn Tô Manh đầu tóc lộn xộn đang căng thẳng cúi đầu cạy móng tay, ôn tồn nói: “Thật may bác thấy thái độ hai mẹ con họ không thân thiện với cháu lắm, sợ cháu có chuyện gì nên đi nửa đường liền quay lại. Nếu không cháu một thân một mình nhất định đã bị bắt nạt rồi”
Tô Manh ngồi trên ghế sofa thấp thỏm trong lòng, gượng gạo nói: “Cảm ơn bác trai và bác gái”
Bọn họ không phải đã đi rồi sao? Sao lại quay lại rồi?
Bọn họ đã phát hiện gì rồi sao?
Ông Thẩm như đang cân nhắc xem nên mở miệng thế nào với Tô Manh. Chảng lẽ ông phải nói thẳng, con trai cháu sao giống với con bác hồi nhỏ thế. Con cháu có phải có quan hệ máu mủ gì với nhà bác không?
Thật ra lúc vừa vào phòng nhìn thấy góc nghiêng của đứa bé trong lòng Tô Manh, trong lòng ông đã nghi ngờ Tồi.
Nhưng Tô Manh lại quá căng thẳng, ôm lấy đứa bé không ngừng run rẩy. Hơn nữa vẫn luôn ép đầu đứa bé không để nó ngẩng đầu lên.
Mọi dấu hiệu đều cho thấy Tô Manh đang sợ hãi, đang hoảng sợ, không dám để ông nhìn thấy mặt của đứa bé.
Lúc đầu ông cũng chỉ tính thăm dò nên mới cố ý để lại cái đồng hồ kim cương cho đứa bé trước khi đi.
Khoảnh khắc đứa bé ngẩng đầu lên, ông còn tưởng đã nhìn thấy đứa con trai năm tuổi của mình.
Trên đường trở về, vợ ông vẫn không hài lòng chuyện ông đưa cái đồng hồ cho thẳng nó nên luôn oán trách không ngừng: “Cái con bé kia cũng không liên quan gì tới con chúng ta, sao ông lại tặng quà lớn vậy cho đứa bé mới năm tuổi chứ. Đồng hồ hơn một ngàn vạn cứ vậy.
mà bị ông tặng cho người ta. Ông còn tưởng con trai mình là máy in tiền giấy hả?”
“Cái con bé Tô Manh đó, tên đẹp như vậy mà không ngờ lại không biết liêm sỉ gì. Một bên cùng chồng cũ lôi lôi kéo kéo, một bên lại dính với con trai nhà mình. Thật may Dục An chia tay với nó rồi. Nếu không cưới loại con dâu như vậy vào cửa, tôi sợ sẽ bị tức chết đó”
Ông Thẩm nghe bà cän nhän mãi thì không chịu nổi, cũng có thể là do biết được tin tốt nào đó nên sốt ruột muốn chia sẻ với người khác: “Vừa rồi bà không để ý sao? Đứa bé Tô Manh ôm trong lòng giống hệt với Dục An nhà chúng ta lúc nhỏ.”
Bà Thẩm nhăn mày, cố gắng nhớ lại tướng mạo của đứa bé đó nhưng Tô Manh vẫn luôn ôm chặt lấy con trong lòng nên quả thật bà không nhìn rõ lắm.
Nhưng bà cũng hiểu rõ tính cách của chồng mình.
Chuyện không nám chác, ông ấy sẽ không tự tin nói như vậy.
“Ý ông là con của Tô Manh có thể là con của con trai chúng ta sao?”
Ông Thẩm có chút kích động: “Đúng, bà không phát hiện sao? Sau khi chúng ta đi vào, Tô Manh vẫn luôn ôm chặt đứa bé không buông, rõ ràng là không muốn để nó gặp mặt chúng ta”
Bà Thẩm ngừng bước rồi xoay người đi về phía nhà Tô Manh: “Vậy chúng ta quay lại xem. Tôi nhất định phải hỏi Tô Manh này. Con của cô ta rốt cuộc có liên quan gì tới con trai nhà mình không?”
Ông Thẩm không ngờ vợ mình lại sốt ruột như vậy: “Vừa đi lại quay về không tốt lắm đâu”
Bà Thẩm tính tình nóng nảy. Chuyện hôm nay tới thăm bạn gái của Thẩm Dục An cũng là bà chủ động yêu cầu.
Bây giờ nghe thấy con của Tô Manh có thể là cháu nội mình, sao bà có thể đợi được liền sốt ruột lôi ông Thẩm trở về Vừa về đến liền nhìn thấy cảnh Triệu Trí Tuấn muốn đánh người.