So với không khí mưa gió bão bùng nhà Tô Manh thì nhà họ Thẩm lại rộn niềm vui, thậm chí còn vui hơn cả lúc đón năm mới.
Bà về đến nhà rồi liền bảo bà quản gia gọi điện cho Thẩm Dục An: “Gọi điện cho cậu chủ nói tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với nó”
Bà dường như cảm thấy nói thế còn không đủ nên đổi lời: “Thôi, bà nói với nó là tôi lên cơn suyễn rồi”
Bà nói câu này mà không có chút chột dạ nào. Quả thật hôm nay bà đã phát bệnh rồi.
Thẩm Dục An còn đang tăng ca ở công ty, nghe điện thoại của quản gia trong nhà nói mẹ lên cơn suyễn thì sợ đến hồn bay phách tán. Không tăng ca nữa liền chạy nhanh về nhà.
Sau khi tới cửa hắn liền nhìn thấy mẹ mình đang ngồi chêm chệ trước bàn ăn cơm.
Thẩm Dục An thở phào một hơi, ném chìa khóa trong tay lên tủ giày rồi bất lực nói: “Mẹ à, mẹ muốn con trai về nhà ăn cơm thì cứ nói thẳng. Đừng nói mẹ lên cơn suyễn nữa. Con lo lắng đến nổi tim muốn ngừng đập luôn rồi nè: Hán tự nhiên ngồi xuống trước bàn ăn.
Bà Thẩm liếc trắng mắt: “Không nói mẹ lên cơn suyễn thì con sẽ về nhà sao?”
Thẩm Dục An có chút chột dạ cười: “Không phải con vì công việc thôi sao?”
Hôm nay bà Thẩm nói chuyện vô cùng không khách khí: “Công việc, công việc. Chỉ biết mỗi công việc, ngay cả con mình cũng không cần. Con còn mặt mũi nào nói sao: Thẩm Dục An chẳng hiểu gì: “Mẹ à, mẹ nói con không ở nhà thì không ở nhà đi, sao lại nói đến chuyện con của con làm gì. Con biết mẹ muốn bế cháu nhưng con trai mẹ còn độc thân mà. Chỉ có thể ấm ức cho mẹ phải ôm cháu trễ vài năm rồi”
Bà Thẩm và ông Thẩm nhìn nhau: “Con thật không biết gì hết sao?”
Thẩm Dục An càng cảm thấy khó hiểu, dứt khoát bỏ đôi đũa trong tay xuống: “Rốt cuộc hai người muốn nói gì với con vậy. Đừng có thách đố con nữa, cha mẹ cứ nói thẳng đi”
Ông Thẩm và bà Thẩm nhất thời đều không biết nên nói từ đâu.
Cũng không thể nói, bọn họ lo lắng con mình không biết yêu đương nên mới chủ động đi nghe ngóng chuyện đối tượng trong tin đồn của con mình. Sau đó còn phát hiện con trai của đối tượng giống hệt con mình.
Chỉ nói riêng việc đi tới nhà người ta tìm đối tượng tin đồn của con, bọn họ đều không nói ra miệng được rồi.
Thẩm Dục An nghe thấy nhất định sẽ tức giận.
Thẩm Dục An thấy cha mẹ mình cứ ngập ngừng, đầu lóe lên một ý nghĩ rồi đen mặt nhìn hai người: “Cha mẹ không phải đi tìm người mang thai hộ đó chứ?”
Nhìn bộ dạng khát khao muốn ôm cháu của cha mẹ mình, cộng với việc mẹ hắn làm việc vẫn luôn không theo lẽ thường, mẹ lén tìm người mang thai hộ cũng không phải không có khả năng.
Bà Thẩm lắc đầu: “Không phải, không phải”
Thẩm Dục An nhìn về phía ông Thẩm: “Cha à, cha nói đi.
Rốt cuộc là có chuyện gì. Đừng để con tiếp tục đoán nữa. Con hoang mang lắm”
Hắn thật sự hoang mang. Hản nghĩ bản thân độc thân ba mươi năm, trừ việc chẳng hiểu thế nào mà lại không còn lần đầu ra thì chưa từng lên giường với người con gái nào khác. Sao lại có thể có con được chứ?
Ông Thẩm cũng không biết nên mở miệng thế nào nhưng vợ mình vẫn luôn dùng ngón tay nhéo ông, ông cũng không còn cách nào khác chỉ có thể mở miệng.
“Con có biết Tô Manh không?”
Nghe thấy tên Tô Manh, sắc mặt Thẩm Dục An hơi thay đổi, hơi cụt hứng: “Dạ con biết. Trước kia con có hảo cảm với cô ấy. Có đi ăn vài lần nhưng gần đây cô ấy đang tính chuyện tái hôn với chồng trước”
“Vậy con có biết nó có một đứa con không?”
Thẩm Dục An thấy kỳ lạ: “Con biết chứ. Mà có liên quan gì đến con đâu”
Bà Thẩm nghe đến chỗ này, hận không thể cạy đầu con trai mình ra xem xem bên trong có gì. Có phải chỉ có mã code thôi không. Mắt cũng mù rồi.
“Không có liên quan gì đến con? Con của Tô Manh chính là con của con đó.”