Hai người còn tưởng nói ra chuyện nghiêm túc như vậy, cho dù Thẩm Dục An không kích động cũng phải kinh ngạc một chút.
Ai ngờ Thẩm Dục An lại cười phá lên, cười đến nổi chảy cả nước mắt.
“Cha mẹ à, con biết hai người rất muốn ôm cháu nhưng cô gái từng gặp mặt con có con liền nói con của cô ấy là con của con. Cái này cũng quá đáng lắm đó”
Bà Thẩm nhìn Thẩm Dục An như thằng ngốc: “Con tưởng cha mẹ ngốc như con sao?”
Phạch một tiếng, bà đập tờ kết quả xét nghiệm lấy từ chỗ Tô Manh hôm nay xuống bàn.
Thẩm Dục An nhìn báo cáo kết quả xét nghiệm, nụ cười trên mặt cứng lại.
Hắn mau chóng cầm lấy tờ giấn lượt rồi lại nhìn con dấu bệnh lướt mất đọc qua một phía dưới.
Không thể không tín sự thật trước mắt, con trai của Tô Manh chính là con của hắn.
Sự tình đột ngột như vậy, những chuyện trước kia không hiểu rõ cũng có thể giải thích rõ ràng rồi.
Tại sao lúc đầu KU lại gửi mail muốn gặp mặt hắn ở quán cà phê nhưng lúc đến rồi lại thấy Tô Manh ôm con, sống chết cũng không chịu để con ngẩng đầu.
Còn chuyện mấy ngày trước Tô Manh chủ động hẹn hắn ăn cơm. Lúc ăn rồi trở về nhà, cây kim trong tay áo Tô Manh làm xước ngón tay hắn, cô ấy liền lấy khăn giấy lau máu. Khăn giấy dùng xong lại nhét vào trong túi.
Vậy không phải lúc đầu Tô Manh đã muốn biết hán có phải là cha của con cổ không mới tiếp cận hắn sao?
Nghĩ đến tình huống này, Thẩm Dục An đột nhiên đùng đùng tức giận, sầm mặt xoay người muốn đi ra ngoài.
Ông Thẩm vừa nhìn thấy bộ dạng hắn tức giận liền nghiêm khắc nói: “Đứng lại! Con muốn làm gì?”
Thẩm Dục An mặt không biểu cảm nói: “Con phải đi tìm Tô Manh hỏi rõ, rốt cuộc là có chuyện gì”
“Hỏi rõ rồi thì sao, con tính làm gì?”
Thẩm Dục An sững sờ.
Đúng vậy, sau khi tìm được Tô Manh hỏi rõ sự thật thì hắn phải làm thế nào đây?
Giành con lại? Cái này nhất định không được. Căn cứ vào thái độ không để con gặp mặt hắn, rõ ràng cô ấy không muốn đứa bé bị bắt đi.
Vẫn phải nhận cha nhưng lại để con tiếp tục ở với Tô Manh sao?
Cái này cũng không được.
Con của hắn, sao lại có thể ở bên ngoài chịu khổ với Tô Manh được?
Tô Manh rất có năng lực nhưng cô ấy vừa mới về nước, bây giờ cũng chỉ là một nhà thiết kế nho nhỏ ở công ty VG mà thôi. Tiền lương một tháng được bao nhiêu. Ngay cả nhà còn không có, sao có thể để con nó đi học ở trường tiểu học tốt nhất được.
Vậy phải làm gì bây giờ?
Thẩm Dục An quay lại trước bàn: “Cha mẹ, hai người thấy thế nào?”
Bà Thẩm nói chác như đinh đóng cột: “Có cái gì mà phải suy nghĩ nữa, nhất định phải đón con của con về chứ.
Hôm nay mẹ đi xem qua nhà của Tô Manh rồi, vừa nhỏ vừa tồi tàn. Bảo vệ khu nhà cũng không tốt. Nó còn có một thằng chồng trước bị bệnh thần kinh, nói Tiểu Khải là con hắn. Nhất định không thể để Tiểu Khải tiếp tục ở cái nhà đó nữa”
Ông Thẩm nghe mà nhức cả đầu, nhịn không được phản bác: “Nhà của Tô Manh đâu có tệ như bà nói. Nhà không lớn nhưng hai mẹ con nó cũng đủ sống. Tôi thấy nó rất có lòng với con nó đó.”
Bà Thẩm nghe thấy chồng mình đi bênh người ngoài thì tức giận: “Vậy có phải ông không cần cháu nữa không?”
“Đương nhiên là không phải. Chỉ là chuyện này phải bàn bạc kỹ lưỡng…”
Bà Thẩm tức tới nổi nhéo cánh tay chồng: “Còn thương lượng cái gì nữa. Chúng ta trực tiếp đi đón Tiểu Khải về.
Không được thì ra tòa. Tôi không tin ra tòa rồi, so sánh điều kiện hai nhà, tòa còn không giao đứa bé cho chúng ta: Ông Thẩm cũng có chút tức giận, trừng mắt nhìn bà: “Bà tưởng ra tòa là vẻ vang lắm sao? Hay là bà tưởng nhà chúng ta mở tòa án thì tòa nhất định sẽ giao đứa bé cho chúng ta?”
Ông vừa tra luật pháp và quy định tương quan: “Tôi tra cả rồi. Loại kiện tụng này đứa bé thường sẽ được giao.
cho mẹ nó.”
Thẩm Dục An nghe đến nổi đau hết cả đầu. Trước cứ sắp xếp rõ ràng mớ hỗn loạn trong đầu lúc này nên hắn xoay người đi lên lầu: “Cha mẹ đừng cãi nữa. Con sẽ tự quyết định chuyện này”
Nhưng phải quyết định thế nào, hắn cũng không rõ.