Ông Bố Tỷ Phú Và Quý Tử Thiên Tài

Chương 99: Chương 99




Tô Manh nhìn Thẩm Dục An đang đứng ngoài cửa, nghĩ lại lời đề nghị vớ vẩn mà anh ta đã đề nghị lúc chiều ở quán cà phê thì cô thật sự không muốn gặp người đàn ông này.

Nhưng cho dù như thế nào thì người đàn ông ngoài cửa cũng là bố của Tiểu Khải nên Tiểu Khải có muốn gặp không mới là điều quan trọng.

Cô quay sang hỏi Tiểu Khải: “Con trai, Thẩm Dục An đến rồi, con có muốn gặp không?”

Tiểu Khải vốn dĩ đang ngồi xếp bằng trên ghế sofa chơi điện thoại, khi nghe thấy mẹ hỏi thì liền ngồi thẳng dậy và đặt điện thoại lên trên bàn: “Mẹ để chú ấy vào đi”

Tô Manh mở cửa, im lặng phác tay mời anh vào nhà.

Thẩm Dục An từ lúc đến trước cửa nhà của Tô Manh thì bắt đầu căng thẳng, căng thẳng đến nỗi cả người anh cứng đờ ra chỉ muốn quay trở về công ty viết lập trình để bình tĩnh lại.

Anh rất sợ Tô Manh sẽ không mở cửa, không cho anh được gặp con trai.

Lúc gõ cửa là khoảnh khắc căng thẳng nhất trong cuộc đời của anh, ngay cả giai đoạn các sản phẩm mới ra mắt mà tiền vốn của công ty sắp cạn kiệt, lâm vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc mà cũng không căng thẳng bằng.

lúc này.

Sau khi bị Tô Manh từ chối về lời đê nghị hợp đồng hôn nhân lúc chiều thì anh quyết định trở về công ty tiếp tục làm việc, nhưng khi lái xe về nửa đường thì bỗng nhiên anh lại rất muốn gặp con trai, anh nghĩ nên đi gặp nó một lần.

Nó là con trai của anh, trước đây anh không biết thì thôi, bây giờ biết rồi thì nhất định phải gặp nó càng sớm càng tốt.

Anh bực mình đập vào vô lăng xe ô tô rồi dừng xe lại bên đường. Chẳng sai bảo ai, anh tự mình tìm kiếm thông tin Về con trai luôn.

Nhưng ngoài tờ giấy khai sinh ở nước ngoài và tờ vé máy.

bay trở về nước thì anh không tìm được gì nữa cả, giống như thông tin về đứa bé này đã bị ai đó cố tình xóa hết rồi.

Trong lòng anh có chút nghi ngờ nhưng nghĩ kĩ lại thì có lẽ nó còn nhỏ nên thông tin đưa lên mạng rất ít.

Nhìn ba chữ Tô Ngạn Khải trên tờ vé máy bay, anh đờ người suy nghĩ một lúc, ồ, thì ra con trai tên Tô Ngạn Khải, cái tên thật hay.

Anh thuộc kiểu người nếu không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ cuộc, hơn nữa công ty gần đây cũng không có việc gì quan trọng cần anh giải quyết nên anh quyết định đến tòa nhà Hải Hưng để đợi Tô Manh tan làm.

Thẩm Dục An chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày.

anh phải đi theo dõi một người phụ nữ như một kẻ trộm để gặp con trai của mình.

Không biết anh đã đợi bao nhiêu lâu, nhưng khi ngồi trong xe viết xong hai đoạn lập trình thì mới thấy Tô Manh từ trong đại sảnh Hải Hưng đi ra, sau đó lên xe Taxi.

Anh lái xe đi theo sau xe taxi đó cho đến tận cổng trường mẫu giáo.

Nhìn thấy những đứa trẻ dễ thương đang nô đùa vui vẻ trước cổng nhà trẻ, anh không khỏi mỉm cười.

Anh sẽ là bố của một trong những đứa trẻ đó, vừa nghĩ anh đã cảm thấy thích thú.

Anh ngồi trong xe nhìn ra, thấy Tô Manh dẫn một đứa bé có ngoại hình giống anh đến năm sáu phần từ trong cổng trường bước ra, hai người họ càng lúc càng bước.

đến sát chỗ anh khiến anh gần như quên cả thở.

Gen di truyền quả đúng là một thứ kì diệu mà.

Đường nét của cặp lông mày ấy giông giống cặp lông mày mà mỗi ngày anh đều nhìn thấy khi soi gương, góc.

nghiêng khuôn mặt thì càng giống với anh đến tám chín phần.

Chẳng trách bố mẹ chỉ vừa nhìn một cái đã nghi ngờ nó là con của mình.

Giống, thật sự là quá giống.

Nếu như hôm qua khi anh biết được tin mình và Tô Manh có một đứa con trai từ bố mẹ thì anh chỉ muốn chất vấn Tô Manh về lời nói dối đó, nhưng hôm nay sau khi nhìn thấy đứa trẻ đó thì anh thực sự tin rằng: Anh có.

một đứa con trai năm tuổi, anh thực sự làm bố rồi.

Anh đi theo Tô Manh đến khu chung cư, nhìn hai mẹ con Tô Manh cười nói vui vẻ đi lên lầu. Sau khi ước đoán họ sống ở tầng mấy, anh đeo kính râm vào và đi theo.

Anh gõ cửa với sự lo lắng, cửa mở ra, nhìn thấy Tô Ngạn Khải đang ngồi trên ghế sofa, anh bối rối nắm chặt chiếc.

kính râm vừa mới tháo ra trong tay.

Anh ngồi trên ghế sofa, thấy Tô Ngạn Khải đang nhìn chằm chằm mình với đôi mắt đen láy, anh có cảm giác như thời gian quay trở lại, cảm giác đang ngồi nói chuyện với chính mình lúc năm tuổi, anh căng thẳng không biết nên nói chuyện gì?

Lần đầu tiên anh cảm thấy rằng những gì mình đã học được trước đây thật là vô ích, sao lại không dạy anh những lời cần nói khi lần đầu tiên gặp con trai chứ.

Tiểu Khải nhìn người đàn ông có khuôn mặt giống hệt như mặt mình nhưng lại căng thẳng đến nỗi tay chân quấn quéo vào nhau, lúc đó cậu rất nghi ngờ những gì trên báo nói về anh.

Không phải nói rằng Thẩm Dục An là người giàu nhất Hoa Quốc, là thiên tài về máy tính, là người bố máy tính của tương lai Hoa Quốc sao? Sao nhìn chú ấy cứ ngơ ngơ vậy nhỉ.

Cậu thả lỏng, ngả người ra phía sau rồi thản nhiên hỏi: “Chú là bố của cháu sao?”

Thẩm Dục An bối rối đến nỗi vã cả mồ hôi. Anh ngồi trên sofa, tay bấu lấy đầu gối, mở miệng một cách khó khăn: “Đúng, bố là bố của con, bố thực sự xin lỗi vì không biết sự tồn tại của con trước đây nên không chăm con lớn, b Còn chưa để anh bày tỏ hết nỗi lòng của một người bố muộn màng năm năm thì Tiểu Khải đã cắt ngang lời của anh: “Vậy giờ chú định trợ cấp cho mẹ con cháu một tháng bao nhiêu tiền?”

Nhận thấy Tiểu Khải cũng rất căng thẳng nên Tô Manh lại ngồi cạnh nó, còn Thẩm Dục An thì lại đang áy náy rất muốn bù đắp cho Tiểu Khải: “..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.