Ông Bố Tỷ Phú Và Quý Tử Thiên Tài

Chương 100: Chương 100: Tiền trợ cấp,




Tô Manh chỉ muốn che miệng của Tiểu Khải lại ngay.

Cô biết rằng con trai cô có chút mê tiền và rất thương mẹ, mỗi ngày đều nghĩ cách kiếm tiền bằng cái thân hình năm tuổi để nuôi cô.

Nhưng sao nó lại có thể nói những lời đó với Thẩm Dục An cơ chứ?

Giống như nói rằng người mẹ này của nó nghèo khổ lắm.

Thẩm Dục An cũng nghệch mặt trước lời nói của Tiểu Khải.

Anh đã nghĩ trước rất nhiều tình huống có thể xảy ra, ví dụ như một đứa bé năm tuổi lần đầu tiên gặp ông bố lạ hoäc có thể sẽ nổi giận khi thấy anh hoặc có thể tủi thân mà khóc, nhưng anh không ngờ rằng nó vừa mở miệng liền đòi tiền nuôi dưỡng.

Với tính khí của anh, người lạ nào mà mở miệng đòi tiền thì anh đã nhăn mặt bỏ đi tuốt rồi.

Nhưng lạ thay khi nghe câu nói này từ một đứa trẻ có khuôn mặt giống anh đến bảy tám phần thì suy nghĩ đầu tiên của anh đó là đúng là con trai của anh, suy nghĩ thật là khác người.

Tâm trạng anh thoải mái hơn, không còn căng thẳng như lúc mới bước vào nhà nữa. Anh thôi không bấu đầu gối nữa, định đưa tay lên xoa đầu Tiểu Khải nhưng lại sợ Tiểu Khải không quen với hành động thân thiết này nên chỉ nhịp tay lên quần chứ không dám nhấc lên.

Anh không trả lời thẳng câu hỏi lúc nãy của Tiểu Khải mà hỏi lại: “Tại sao con lại biết từ trợ cấp nuôi dưỡng này?”

Tiểu Khải nhìn anh như một kẻ ngớ ngẩn: “Google, baidu có đầy”

Nghe vậy Thẩm Dục càng bất ngờ: “Con còn biết sử dụng google và baidu nữa sao? Giỏi quá vậy!”

Tiểu Khải cực ghét người khác dùng lời lẽ như nói với con nít để nói chuyện với cậu, cho dù cậu chỉ mới năm tuổi thôi.

Cậu vòng tay trước ngực nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt với vẻ khó chịu: “Biết sử dụng google và baidu là giỏi sao? Chỉ trừ những người đần với những người không biết chữ thì ai mà không biết dùng chứ, cháu còn biết ngôn ngữ C, ngôn ngữ.Jave, biết cả lập.

trình nữa, cháu còn biết.. “

Tô Manh sợ Tiểu Khả sẽ kể hết mà làm lộ những không tốt trước đây nó đã làm nên lập tức ngắt lời của nó: “Anh Thẩm, không biết đêm khuya anh đến đây làm gì?

Cô vừa nói vừa đưa mắt ra ám hiệu cho Tiểu Khải đừng nói tiếp nữa.

Gia đình Thẩm Dục An vốn dĩ muốn giành Tiểu Khải, nếu như để họ biết được Tiểu Khải sống với cô mà làm những chuyện như gửi tin nhắn giả mạo để lừa người khác, tấn công vào tường lửa để đánh cắp phần mềm thì cô càng khó giữ lại Tiểu Khải về phía mình.

Tô Ngạn Khải thấy được ám hiệu cảnh cáo của mẹ thì im lặng không nói gì nữa.

Thẩm Dục An rất muốn Tiểu Khải kể tiếp nhưng lại bị Tô Manh chặn lại, nên chỉ còn biết nhìn Tiểu Khải và nói rằng: “Hôm nay anh đến chỉ để thăm con trai thôi, không ngờ em đã nói cho nó biết rồi”

thông minh, hôm trước lúc tôi nói chuyện với bố mẹ anh thì nó đã nghe hết rồi nên tôi kể cho nó nghe luôn”

Ánh mắt Thẩm Dục An nhìn Tiểu Khải càng sáng rỡ hơn, càng nhìn càng cảm thấy đứa trẻ này dễ thương, ngay cả bộ dạng lúc hờn dỗi cũng làm người ta muốn cưng nựng.

“Tiểu Khải à, trước đây bố không biết sự tồn tại của con, bây giờ bố biết rồi thì bố chắc chắn sẽ đón con về sống với bố, con có đồng ý sống cùng với bố mẹ không?”

Anh vẫn chưa từ bỏ ý định về hợp đồng hôn nhân, anh nghĩ rằng nếu không thuyết phục được Tô Manh thì chuyển sang thuyết phục Tiểu Khải vậy.

Thông thường một đứa trẻ nhỏ như vậy sẽ luôn hi vọng có sự chăm sóc của cả bố lẫn mẹ.

Anh nhìn Tiểu Khải đầy kì vọng.

Tiểu Khải chẳng buồn cả lừ mắt, mặt không biểu hiện gì và nói với vẻ nghiêm túc: “Cháu không muốn sống với chú, cháu chỉ muốn sống với mẹ thôi, sau này chú chỉ cần mỗi tháng đưa cho cháu tiền trợ cấp nuôi dưỡng là được rồi, cháu sẽ không gây ảnh hưởng gì việc sau này chú kết hôn và sinh con đâu.”

Tiểu Khải từ chối thẳng thừng như thế khiến cho Thẩm Dục An cảm thấy thất vọng, nụ cười trên mặt lập tức tắt đi.

Tô Manh không ngờ con trai cô lại kiên quyết như thế, vì có sự có mặt của Thẩm Dục An ở đây nên cô không thể thể hiện quá nhiều sự phấn khích, nếu không thì cô đã ôm hôn Tiểu Khải một cái thật kêu rồi.

Cô cố nhịn nụ cười trên miệng: “Chủ tịch Thẩm, anh cũng nghe Tiểu Khải nói rồi chứ, nó không muốn sống cùng anh đâu, vì vậy anh nên từ bỏ cái suy nghĩ lúc chiều của anh đi. Anh là bố của nó, sau này anh muốn đến thăm nó thì anh cứ tự nhiên, tôi sẽ không cấm đâu, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không nhường quyên nuôi dưỡng nó cho nhà anh đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.