Edit: Ry
Sau khi giao việc đuổi Ngô Thủy đi, Giải Dương đón xe đến cửa hàng đồ điện tử gần nhất mua một vài thiết bị cần dùng, tiện thể lấp đầy cái dạ dày, sau đó chạy về ký túc xá, lấy ra cái laptop vừa mới mua, bắt đầu sửa sang lại các bài hát mình đã viết ở đời trước.
Mười một giờ đêm, anh đúng giờ tắt máy, rửa mặt xong lên giường nằm xuống.
Một đêm ngon giấc, ngày thứ hai Giải Dương lại tiếp tục chỉnh sửa ca khúc.
Buổi trưa Hồ Tiêu gọi điện thoại tới, nói chuyện cứ ấp a ấp úng, một hồi lại xin lỗi, một hồi lại nói anh cứ an tâm, một hồi lại dặn anh phải cố luyện ca khúc mới đi, còn cam đoan sẽ cho anh debut.
Giải Dương mở loa ngoài, đặt di động lên bàn, thỉnh thoảng lại trả lời vâng một tiếng, ngón tay thì lướt như bay trên bàn phím. Hơn mười phút sau, Hồ Tiêu cúp điện thoại, Giải Dương dừng tay cầm điện thoại lên, mở Weibo ra, bấm vào siêu thoại của IUD.
Hồ Tiêu sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện thoại tới, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó.
Quả nhiên, cơn gió lốc được báo hiệu tối hôm qua trên Weibo Mạc Bân đã nổi lên.
Cái người “Văn võ song toàn” lúc trước được yêu cầu đăng bằng chứng lên, sáng hôm nay đã đăng mấy tấm ảnh chụp Giải Dương đi theo A Văn rời khỏi đài truyền hình thành phố S lên siêu thoại IUD, kèm theo dòng trạng thái giễu cợt: Trông cái bộ dạng khỏe như vâm của cậu ta này, cái gì mà đột ngột mắc bệnh nặng cơ? Cười ỉa. Tên này chính là rác rưởi! Quá vô dụng! Chỉ biết gây cản trở cho các anh thôi! Bạn tôi bảo là hiện giờ bên phía tổ tiết mục của «Xin Chào Kỳ Nghỉ» cực kỳ có ý kiến với IUD, cảm thấy IUD không hề tôn trọng bọn họ, nói là sau này sẽ không mời IUD nữa!
Sau đó vị “Văn võ song toàn” này còn tỉ mỉ phân tích việc Hồ Tiêu tìm người đăng mấy bài đính chính rằng Giải Dương phát bệnh cấp tính, còn kèm theo cả ảnh chụp chứng minh Giải Dương đi khám cũng chỉ là làm mấy cái xét nghiệm thông thường, ngay cả nước cũng không cần truyền, rõ ràng là không hề bị bệnh gì hết!
Đám fan hâm mộ vốn đã đầy thành kiến với Giải Dương, giờ biết được Giải Dương thế mà lại giả bệnh bôi đen IUD, tức giận đến mức chửi bới ầm ĩ trong siêu thoại, điên cuồng tấn công những thứ có liên quan đến Giải Dương.
Giải Dương nghĩ, nếu không phải kế hoạch của Hồ Tiêu là đợi sau buổi concert kỷ niệm 5 năm thành lập IUD, chờ anh chính thức debut mới lập tài khoản Weibo thì chắc chắn đám fan này đã mắng chửi anh lên cả hot search luôn.
Nhưng có vẻ cái này cũng cách hot search không còn xa. Hai bài này vừa đăng lên, fan trước đó coi như còn kiềm chế sự phản đối với anh, hiện đã có xu hướng điên cuồng phát triển, cứ tiếp tục thế này, tin đồn IUD mâu thuẫn nội bộ cũng sẽ sớm xuất hiện thôi.
Điện thoại đột nhiên vang lên, một tin nhắn mới được gửi đến.
Đồng Kiếm: Chừng nào gặp?
Tiếp đó là một tin khác.
Kha Lam: Cậu thật sự có cách để IUD mỹ mãn, nở mày nở mặt giải tán?
Chuột đã vào lồng.
Giải Dương mỉm cười, gọi điện thoại cho Ngô Thủy, để y hỏi thăm xem ở thành phố B có chỗ nào có tính bảo mật tương đối cao, thích hợp để bàn chuyện, tốt nhất là một chỗ mà đám chó săn không vào được, cũng không thể chụp lén.
Ngô Thủy không chút nghĩ ngợi, trả lời: “Thế Kỷ.”
“Đó là nơi nào?”
“Là một nhãn hiệu hội sở cao cấp thuộc Vinh Đỉnh, ở thành phố B có ba nhà, yêu cầu phải là hội viên, mà để được làm hội viên cũng phải trải qua xét duyệt thân phận rất nghiêm ngặt, thời gian xét duyệt có thể dài tới ba tháng. Chó săn tuyệt đối không vào được, cũng không thể chụp trộm.”
“Anh cảm thấy là tôi sẽ có hội viên của chỗ đó à?”
Ngô Thủy rất ngay thẳng: “Ngài không cần trở thành hội viên, ngài chỉ cần tìm ---”
Giải Dương ngắt lời y: “Đổi chỗ khác, chỗ nào không cần là hội viên ấy.”
Ngô Thủy nghẹn lại, máy móc nói: “Nhưng tôi chỉ biết chỗ kia thôi, những nơi khác tôi không dám đảm bảo sẽ an toàn tuyệt đối.”
“...” Giải Dương quyết định nhượng bộ vị trợ lý mới vẫn còn đeo trên lưng trách nhiệm đi tìm nhà này, cúp điện thoại nhắn một cái tin cho Cừu Hành: Cho tôi mượn thẻ hội viên của Thế Kỷ.
Cừu Hành trực tiếp gọi điện thoại tới, hỏi anh: “Xin tôi giúp cậu?”
Biết ngay là sẽ thế này mà.
Giải Dương mắt cũng không chớp: “Vâng, xin anh.”
Một tiếng cười nhạo cực kỳ khoa trương vang lên, cuộc gọi đột ngột chấm dứt.
Năm phút sau, Hà Quân gửi tới một cái số phòng trong hội sở Thế Kỷ, cũng biểu đạt đây là phòng VIP dành riêng cho Cừu Hành, Giải Dương đã cầm một cái thẻ đen của Cừu Hành, anh có thể dùng chiếc thẻ đó vào bất cứ việc gì anh muốn.
Giải Dương hài lòng, gửi địa chỉ cho Đồng Kiếm và Kha Lam, hẹn bọn họ ngày mai tới hội sở ăn cơm trưa, sau đó để điện thoại di động xuống, tiếp tục chỉnh sửa nhạc phổ.
Buổi tối, trang Weibo official của chương trình «Xin Chào Kỳ Nghỉ» đăng một đoạn video giới thiệu tập sau, vẻ mặt mộng du của Giải Dương trong đoạn video khiến cho fan IUD một lần nữa điên tiết, cũng khiến cho người qua đường được hấp dẫn tới bởi cái mác “lần đầu xuất hiện của tân IUD” thất vọng không thôi.
Chuyện Giải Dương giả bệnh theo đó thành công bùng nổ, lên men không ngừng, liên tiếp xuất hiện những bài viết chống lại và chất vấn Giải Dương, chủ đề #IUD tự hủy bảng hiệu# cũng đã leo lên hot search từ lúc nào không biết.
Hồ Tiêu tức giận gọi điện cho Mạc Bân, hai người nói chuyện mười mấy phút, cuối cùng tan rã trong không vui.
Sáng ngày hôm sau, lúc ra cửa, Giải Dương thế mà lại gặp chó săn. Anh bị một đám phóng viên bao vây trước cửa ký túc xá, míc và bút ghi âm trong tay phóng viên gần như đâm thẳng vào mặt anh.
“Giải Dương, nghe nói anh nhát gan nên giả bệnh để tránh việc quay chương trình, đây có phải là sự thật không?”
“Giải Dương, có lời đồn là anh đi cửa sau để vào IUD, anh thấy thế nào về tin đồn này?”
“Giải Dương, hiện giờ tất cả mọi người rất tò mò tại sao anh lại có thể gia nhập IUD khi chưa từng trải qua bất cứ sự huấn luyện nào, anh có gì muốn nói về chuyện đó không?”
“Nghe nói anh bất hòa với các thành viên khác trong IUD, là thật ư?”
Giải Dương linh hoạt lách vào khe hở giữa hai phóng viên, chui ra khỏi vòng vây, đưa tay chỉnh lại mũ, vừa rút lui ra ngoài vừa nhìn về phía phóng viên đưa ra câu hỏi cuối cùng, anh trả lời: “Là giả, hiện giờ tôi phải đi ăn cơm với các tiền bối.” Nói xong xoay người chạy ra trước xe Ngô Thủy, mở cửa lên xe.
Ngô Thủy lập tức khởi động ô tô, bỏ lại các phóng viên ở sau lưng.
Giải Dương lấy xuống ba lô và mũ rồi nói: “Có trợ lý đúng là tiện hơn nhiều.” Nói xong vỗ lên ghế xe, anh hỏi: “Ở đâu ra vậy?”
“Tổng giám đốc Cừu cho ngài mượn dùng ạ. Ngài ấy nói nhà để xe đầy rồi nên cần tạo chỗ trống, bảo tôi lái cái xe này đến đón ngài. Ngài ấy còn nói... Nói cái xe này là cái xe rách nhất ga-ra, thích hợp với ngài nhất.”
Giải Dương quay sang, cười như không cười nhìn Ngô Thủy, anh hỏi: “Anh gọi Cừu Hành là tổng giám đốc Cừu?”
Ngô Thủy trịnh trọng trả lời: “Về sau ông chủ của tôi chỉ có ngài.”
“Vậy ai trả tiền lương cho anh?”
“... Tổng giám đốc Cừu ạ.”
Giải Dương yên lặng nở nụ cười, lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Cừu Hành: Cảm ơn.
Cừu Hành nhanh chóng trả lời: Phí thuê xe gấp đôi.
Giải Dương hỏi: Có WeChat không?
Lần này bên kia yên lặng rất lâu, sau đó một cái mã QR hai chiều được gửi tới. Giải Dương mở WeChat ra quét mã, một cái tài khoản tên “Cừu Hành” lập tức xuất hiện.
Giải Dương chọn thêm bạn, bên kia nhanh chóng đồng ý, anh lập tức bắn qua một phần tiền, ghi chú: Phí thuê xe.
Cừu Hành nhận, nhưng cũng tức giận kéo đen* Giải Dương.
*Một chức năng gần giống như hủy kết bạn của facebook, tuy nhiên sau khi kéo đen thì hai người sẽ không thể gửi tin nhắn cho nhau được nữa cho đến khi kết bạn lại. Khác với block trên facebook là khỏi tìm thấy nhau luôn.
Giải Dương thêm bạn một lần nữa.
Lần này Cừu Hành không chấp nhận.
Giải Dương đặt điện thoại di động xuống, nói với Ngô Thủy: “Ông chủ của anh thật đáng yêu.”
Ngô Thủy sợ hết hồn, vẽ một đường chữ S.
Giải Dương nhíu mày: “Hiện giờ ông chủ của anh là tôi, tôi khen bản thân đáng yêu, anh việc gì phải sợ đến mức đó, hay là anh có ý kiến với việc tôi ca ngợi bản thân mình?”
“Không ạ, tôi không dám, không phải, ý tôi là tôi không có ý kiến gì hết.” Ngô Thủy giữ vững tay lái, bỗng hiểu ra vì sao dạo gần đây Chu Miểu bắt đầu đổi tính đi uống trà dưỡng thân. Hiện giờ y cực kỳ muốn uống một ly trà cho đỡ sợ.
Nửa giờ sau, xe đến Thế Kỷ. Xe của Giải Dương tiến vào làn xe dẫn đến bãi đỗ xe chuyên dụng của hội sở, rồi đi thang máy riêng đến tầng cao nhất, cuối cùng đi theo nhân viên phục vụ chuyên nghiệp vào phòng VIP.
Đồng Kiếm và Kha Lam đã đến, hai người im lặng ngồi trên ghế sô pha, thấy Giải Dương bước vào, cả hai làm vẻ mặt kỳ quái.
Giải Dương hiểu ngay trong một giây, giải thích với họ: “Đừng hiểu lầm, tôi không phải là con tỷ phú hay gì đâu, chỗ này tôi hỏi mượn người ta đấy, để tiện cho chúng ta nói chuyện.
Đồng Kiếm lanh mồm lanh miệng phản bác: “Cậu lừa ai hả, chỗ tốt như vậy mà mượn được---”
Kha Lam vội vàng kéo Đồng Kiếm, ra hiệu cho cậu ta ngậm miệng, y đứng dậy nhìn Giải Dương, châm chước nói: “Giải Dương, chuyện tài nguyên và việc hiểu lầm cậu, rất xin lỗi. Tôi và Đồng Đồng--”
“Chuyện đó thôi đừng nói, lần này tôi hẹn nhóm các anh ra ngoài là để bàn chuyện hợp tác.” Giải Dương ra hiệu và phía phòng ăn: “Vừa ăn vừa nói chứ?”
Kha Lam và Đồng Kiếm liếc nhau, khẽ gật đầu.
Phòng VIP rất lớn, có tổng cộng năm phòng ba sảnh, ba người rời khỏi phòng tiếp khách, đi đến phòng ăn. Phục vụ tới đưa nồi lẩu Giải Dương đã đặt trước, sau đó thức thời rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đồng Kiếm và Kha Lam rõ ràng không đói bụng. Giải Dương tự mình bỏ đồ ăn vào trong nồi, nói ngay vào điểm chính: “Không cần phải nghi ngờ, tôi có tự tin 100% có thể giúp IUD quang vinh mà giải tán, và không ai trong mấy người phải đội nồi hết. Đương nhiên, mấy người ở đây không bao gồm Mạc Bân, anh ta muốn hại tôi, tôi không việc gì phải giúp anh ta.”
Vẻ mặt Đồng Kiếm và Kha Lam lập tức thay đổi. Kha Lam siết chặt tay, y nói: “Vậy là, cậu cũng... Biết cả rồi?”
“Chiều hướng trên Weibo rõ ràng như vậy, tôi có không muốn biết cũng khó.” Giải Dương gắp lên một miếng thịt đã chín, nhẹ nhàng nhúng vào trong bát chấm, vừa làm vừa nói: “Tôi không sợ mấy trò vớ vẩn của Mạc Bân, mà thật ra thì, nếu như Đồng Kiếm không chủ động nhắn tin cho tôi, thì IUD đã đang trong tình trạng bị cả cộng đồng mạng phỉ nhổ. Cho nên các anh chắc chắn phải ghi nhớ thật rõ một điều --- Lần hợp tác này là tôi cho các người một sợi dây thừng cứu mạng, các người không có tư cách để bàn điều kiện với tôi. Cộng thêm đống tin nhắn trước đó Đồng Kiếm đã nhắn cho tôi, có thể nói là ngay cả đường lui các anh cũng đã mất rồi.”
Đồng Kiếm hối hận đập bàn một cái. Kha Lam thì tỉnh táo hơn Đồng Kiếm nhiều, khi y quyết định đối đầu với Mạc Bân, y đã chuẩn bị cho việc liều chết đến cùng, bây giờ Giải Dương còn chặn đứng mọi đường lui của y, y lại càng có thêm quyết tâm.
“Nói chuyện hợp tác đi.”
Giải Dương cường điệu nói: “Nếu như nhất định phải hợp tác, tiền công tôi thu cũng không thấp đâu.”
Đồng Kiếm giành nói trước Kha Lam: “Nếu như cậu thật sự có thể giúp cho IUD vinh quang giải tán, tôi sẵn sàng cho cậu tất cả tài sản của tôi... Có bảo tôi quỳ xin lỗi cậu, gọi cậu là anh cũng được!”
“Tôi cũng không thèm cái loại em trai không có đầu óc như anh.” Giải Dương ghét bỏ, nhìn về phía Kha Lam.
Kha Lam im lặng hai giây rồi nói: “Tôi cũng giống Đồng Đồng.” Nói xong lại bổ sung: “Nhưng điều kiện tiên quyết là cậu thật sự có thể làm được như lời cậu nói. “Vinh quang” mà tôi và Đồng Đồng muốn là “vinh quang” thực thụ, cậu có hiểu không?”
“Vinh quang như lúc IUD ra mắt có đủ không?”
Hô hấp của Kha Lam nghẹn lại, Đồng Kiếm soạt một cái ngồi thẳng người. Sau đó hai người lại cùng bày ra vẻ mặt chán nản, Kha Lam lắc đầu nói: “Không, không cần đến mức đó, như vậy quá khó, mặc dù trông cậu có vẻ rất giàu cũng rất có chỗ dựa, nhưng có nhiều thứ có tiền cũng không mua được. Sau khi Thần Hạo đi, Mạc Bân trở thành người duy nhất trong nhóm biết sáng tác, buổi concert kỷ niệm 5 năm đã ở ngay trước mắt rồi, Mạc Bân lại uy hiếp---”
Giải Dương lấy từ trong ba lô ra một phần nhạc phổ, đưa cho hai người trước mặt: “Xem đi.”