Ông Chú Già Và Mẹ Đơn Thân

Chương 34: Chương 34: Cha con đối đầu




Vài ngày sau...

Tập đoàn KBS...

Mới sáng sớm, Trương Kiến Thành đã đứng trước cửa công ty tìm Diệp Sở Nguyệt. Được sự căn dặn từ phía Sở Nguyệt, vệ sĩ nhanh chóng đứng chắn ngăn không cho hắn bước vào trong dù là nửa bước.

Trương Kiến Thành đảo mắt nhìn xung quanh. Khi trước, hắn từng mong được một lần hợp tác với KBS, một trong những tập đoàn có tiếng tăm ở thành phố này. Không ngờ, chỉ vài năm thôi, Diệp Sở Nguyệt lại trở thành tổng giám đốc tạm thời ở đây. Với khả năng lãnh đạo tuyệt vời của cô, chắc hẳn sẽ sớm thôi toàn bộ quyền hành liên quan đến KBS đều sẽ thuộc về tay cô.

Hắn ở bên ngoài không ngừng lớn tiếng, còn bảo rằng bản thân sẽ không rời khỏi đây nếu như không được vào bên trong. Hành động nằm ăn vạ của hắn vô tình lọt vào mắt Sở Kiệt, đúng lúc cậu có việc đến công ty để phụ giúp mẹ.

Ngay khi nhìn thấy người cha tệ bạc Trương Kiến Thành, Sở Kiệt khẽ siết chặt tay, tuy nhiên điệu bộ chẳng hề thay đổi liền bước lại gần đám đông phía trước. Hiện tại, Trương Kiến Thành đứng chắn trước cửa làm cản trở không ít bao nhiêu người có mặt tại nơi này. Sở Kiệt tiến lại, âm thầm giơ tay ra hiệu cho đám vệ sĩ mau chóng buông người Trương Kiến Thành ra.

- “Được rồi. Mau thả người đàn ông này ra.”

Nghe giọng nói trong trẻo cất lên từ sau lưng mình, Trương Kiến Thành lập tức xoay người lại mà nhìn chằm chằm người đối diện. Hắn hiện tại vẫn chưa nhận ra đứa trẻ đang đứng trước mặt mình chính là đứa con ruột mà khi trước hắn nhẫn tâm tìm cách hãm hại.

Hai cha con đối diện nhìn nhau. Về phía Sở Kiệt, chuyện không mong muốn cuối cùng cũng đến. Ngày mà cậu phải thực sự đối diện với người đàn ông nhẫn tâm này. Hai tay Sở Kiệt siết chặt, trong lòng thầm muốn xông đến mà đấm trả những gì mà người đàn ông này đã đối xử với mẹ con cậu suốt mười mấy năm qua, kể từ lúc cậu chưa chào đời.

Được nói giúp, Trương Kiến Thành tỏ vẻ cảm kích trước thái độ khi nãy của Sở Kiệt mà mĩm cười thân thiện nói:

- “Cậu nhóc còn nhỏ mà khí chất chẳng hề kém cạnh một nhà lãnh đạo nhỉ?”

Nghe những lời khen có cánh ấy khiến Sở Kiệt cảm thấy buồn nôn. Đứa con trai mà ông ta tìm cách giết hại làm sao có đủ những bản lĩnh ấy chứ. May thay, số mạng của Sở Kiệt không quá ngắn cho nên mới có thể sống sót đến ngày hôm nay. Cậu nhếch môi cười gằng, sau đó lạnh giọng nói với nhiều ẩn ý:

- “Thế mà tôi vẫn bị người ta xem là thứ dơ bẩn đối với họ.”

Những lời nói đầy ý nghĩa của Sở Kiệt làm Trương Kiến Thành tỏ ra khó hiểu chỉ biết cười mĩm liền sau đó bước vào phía bên trong của công ty. Hắn há hốc miệng ngạc nhiên trước sự hoành tráng trước mặt. Tưởng chừng KBS đã sụp đổ hoàn toàn, nào ngờ lại có thể vực dậy một cách phi thường đến thế. Ngay lập tức, Trương Kiến Thành khẽ chép miệng mà tiếc rẻ rằng tại sao khi ấy hắn lại ngu ngốc đến thế, nhẫn tâm rời bỏ người phụ nữ đã làm nên sự nghiệp ngày hôm nay.

Sở Nguyệt đang tập trung làm việc liền nghe nhân viên ở bên ngoài chạy vào thông báo. Sắc mặt cô ngay lập tức biến sắc, tỏ ra không vui mà đập mạnh bàn, lớn tiếng mắng:

- “Tôi đã bảo cấm hắn ta đặt chân vào KBS dù là nửa bước.”

Nữ nhân viên nhanh chóng ghé sát tai cô nói nhỏ:

- “Nhưng cậu chủ đã chủ động cho anh ta vào.”

- “Sở Kiệt sao? Thằng bé đã nhìn thấy cha ruột của nó rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.