Ở dưới này, Sở Thiếu Trung không ngừng thăm dò thông tin về Lý Nhậm Vũ từ Sở Kiệt. Cậu bé cũng thật thà kể lại đầu đuôi cho anh nghe về quá trình quen biết Lý Nhậm Vũ. Anh đã hai lần cứu sống cậu khỏi tay tử thần. Bề ngoài nhìn Lý Nhậm Vũ vui vẻ, hài hước là thế. Nhưng khi trên thương trường, anh hoàn toàn là một người điềm tĩnh và quyết đoán. Bởi lẽ anh không muốn, những người mà mình yêu thương phải chịu đựng bộ mặt căng thẳng vì công việc ngay khi anh trở về nhà.
Nghe Sở Kiệt nói, khiến Sở Thiếu Trung cũng phần nào cảm kích về con người này. Tuy nhiên, anh vẫn chưa nguôi ngoai trước dáng vẻ đầy thách thức khi nãy của Lý Nhậm Vũ.
Trò chuyện được một lúc, Sở Thiếu Trung nhận được cuộc gọi. Ngay lập tức, anh vội vã nhìn trợ lí ra hiệu bước ra phía ngoài xe đợi, sau đó trìu mến đưa tay vuốt lên mái tóc của Sở Kiệt, ngọt ngào nói:
- “Bây giờ cha có việc đột xuất phải đi. Hôm khác lại đến thăm hai mẹ con nhé.”
- “Vâng ạ.”
Sở Kiệt ngoan ngoãn đáp. Dứt lời, Sở Thiếu Trung ngồi vào bên trong, sau đó ra hiệu cho trợ lí lái xe rời đi.
Ngay khi nghe tiếng xe bên dưới khuất dần, Lý Nhậm Vũ lập tức trở về trạng thái bình thường mà ngồi thư thã trên giường. Một lúc sau, nghe tiếng bước chân ở bên ngoài, anh nhanh chóng trở về trạng thái đau bụng mà không ngừng kêu la. Sở Nguyệt mở cửa, cẩn thận bưng chén cháo thịt bằm nóng hổi đến cho anh, quan tâm nói:
- “Anh mau ăn để lấy lại sức. Bụng đã không tốt thế này mà còn bỏ bữa.”
Thực ra lúc trước biết anh với thân phận là Lâm Hàn Vũ, cô đã từng thấy anh nhiều lần lên cơn đau dạ dày cho nên khi nãy nhìn thấy cảnh tượng ấy liền trở nên lo lắng. Lý Nhậm Vũ là một con người vô cùng cuồng công việc. Trước khi quen biết cô, hầu như mọi lúc anh đều ở trong phòng làm việc đến nỗi quên cả buổi ăn. Mãi đến khi nào nhớ thì mới lái xe ra ngoài dùng bữa. Chính vì thói quen xấu dẫn đến tình trạng đau dạ dày như thế này. Tuy nhiên, thời gian gần đây, Lý Nhậm Vũ đã sớm cân bằng và điều chỉnh lại bữa ăn của mình cho nên căn bệnh cũng vì thế ít tái diễn. Chẳng qua là khi nãy anh giả vờ để kết thúc cuộc trò chuyện giữa cô và Sở Thiếu Trung mà thôi.
Lý Nhậm Vũ tỏ ra mệt mỏi, nhàm chán đáp:
- “Anh cảm thấy bụng rất đau. Hiện tại không thể ăn nổi.”
Nghe anh nói, Sở Nguyệt cau mày liền ngồi xuống bên cạnh, tay vẫn giữ chặt chén cháo, hạ giọng nói:
- “Không được. Anh phải ăn hết chén cháo này.”
Ngay lập tức, anh nghiêng người về phía cô, sau đó há miệng thật to như đang chờ đợi thứ gì đó. Thấy Sở Nguyệt cứ giữ mãi cái muỗng đang cầm trên tay, anh nũng nịu nói:
- “Vậy thì em đút cho anh ăn đi.”
- “Cái gì chứ?”
Sở Nguyệt lắp bắp trước vẻ mặt đang chờ đợi được chính tay cô đút cháo. Suy nghĩ một hồi, Sở Nguyệt cũng phải chịu thua trước sự làm nũng của người đàn ông này mà từng muỗng đút cho anh. Lý Nhậm Vũ vừa ăn, khóe môi không ngừng cong lên vì hạnh phúc. Vì Sở Nguyệt bây giờ đã là mẹ cho nên cô không tài nào cưỡng lại trước những cử chỉ đáng yêu đầy tính trẻ con này.
***
PHẦN NGOẠI:
Sở Kiệt: (bĩu môi, nhìn về phía Lý Nhậm Vũ) “Riết rồi con không biết con và chú ai là trẻ con nữa.”
Lý Nhậm Vũ: “Chú luôn là trẻ con trong mắt mẹ con.”
Sở Kiệt: (nghe muốn nổi cả da gà) “Thôi đi. Con chưa thấy ai cơ hội như chú cả.”
Lý Nhậm Vũ: “Tất nhiên rồi. Cha kế của con phải khác biệt chứ.”
Sở Kiệt: (lẳng lặng đứng dậy rời đi)
Lý Nhậm Vũ: “Thường những người hay bắt bẻ người khác dễ bị nghiệp quật đấy con. Nhất là trong chuyện tình cảm.”
Sở Kiệt: (Lập tức phản bác) “Con là người nguyên tắc. Không bao giờ làm những chuyện đáng xấu hổ như vậy đâu.”
Lý Nhậm Vũ: (Chống cằm) Chờ xem.