Ông Chú Già Và Mẹ Đơn Thân

Chương 44: Chương 44: Chiêu trò li gián




Diệp Sở Nguyệt đang tập trung làm việc thì bất ngờ một tài khoản ẩn danh gửi cho cô những hình ảnh không mấy tốt đẹp, bên dưới còn đính kèm một dòng chú thích rằng Lý Nhậm Vũ cùng một cô gái ân ái trong một khách sạn.1

Cô nhíu mày, nhìn chằm chằm nhưng chỉ thấy bóng lưng người đàn ông cho nên không khẳng định người ấy có phải là Lý Nhậm Vũ hay không. Tuy nhiên, dáng vẻ, trang phục hoàn toàn giống anh. Ngay lập tức, Diệp Sở Nguyệt lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.

Phía bên này, theo như thỏa thuận, Lý Nhậm Vũ cùng Sở Kiệt đến khu vui chơi mà cậu chỉ điểm. Cả hai hết chơi trò này sang đến trò khác, phối hợp vô cùng ăn ý thoáng chốc Sở Kiệt trên tay đã ôm đầy ắp phần thưởng. Lý Nhậm Vũ đưa tay xoa xoa đầu Sở Kiệt, giọng cưng chiều nói:

- “Thế nào? Con vui rồi chứ?”

Sở Kiệt trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc nhưng vẫn tỏ ra lạnh nhạt, trầm giọng đáp:

- “Nhưng con vẫn cảm thấy chưa đủ.”

Quả nhiên là nhóc con khó tính. Nếu như là người khác chắc có lẽ đã dừng chân trước chướng ngại vật này rồi, nhưng Lý Nhậm Vũ thì khác. Vốn là một người luôn suy nghĩ một cách chu toàn và điềm tĩnh, anh đã sớm nhận ra ấn tượng của Sở Kiệt dành cho mình hiện tại đã tăng lên nhưng do bản tính vốn cố chấp của cậu nên mới không thừa nhận. Có những người luôn cố dùng bộ mặt khác để che đậy bản tính vốn có của mình và Sở Kiệt cũng vậy. Cậu vốn sinh ra từ kết quả không mong muốn cho nên luôn cảm thấy có chút tự ti về bản thân cũng như có cái nhìn không tốt về những người đàn ông vây quanh mẹ của cậu. Nhưng không sao, anh sẽ dùng tình thương vốn xuất phát từ sự chân thành của mình để cảm hóa trái tim sắc đá này.

Quay trở về phía Diệp Sở Nguyệt, hiện cô đang mặt đối mặt với Trương Kiến Thành. Người chủ động gọi hắn đến chính là cô khiến hắn tưởng rằng cô đây là muốn ngỏ ý nối lại tình xưa cùng hắn chỉ vì nhận ra bộ mặt thật của Lý Nhậm Vũ.

Diệp Sở Nguyệt vô cùng điềm tĩnh, cô đẩy chiếc điện thoại về phía người đối diện, mở ra toàn bộ hình ảnh cũng như đoạn video mà mình đã nhận được cho Trương Kiến Thành xem, sau đó nhếch môi cười đáp:

- “Trương Kiến Thành, bây giờ là thời đại nào mà anh còn dùng chiêu li gián cũ rích như vậy?”1

Ngay lập tức, đôi chân hắn bất giác run nhẹ nhưng vẫn tỏ vẻ nghiêm túc, nhìn cô nói:

- “Phải, là anh theo dõi Lý Nhậm Vũ nhưng những gì ghi lại chính là sự thật. Người bên trong video đó chính là hắn ta.”

Nghe những lời cáo buộc từ phía Trương Kiến Thành dành cho Lý Nhậm Vũ khiến Diệp Sở Nguyệt chỉ biết lắc đầu thở dài. Một lúc sau cô lên tiếng:

- “Tôi bây giờ đã là người lãnh đạo một tập đoàn lớn, anh nghĩ tôi không đủ khả năng phân biệt đâu là thật, đâu là giả sao? Hơn nữa, chẳng phải bản thân anh khi trước cũng phản bội đấy sao? Vậy nên anh có tư cách gì mà đánh giá người khác.”

- “Diệp Sở Nguyệt, cô...”

Trương Kiến Thành bị giọng điệu của cô chọc cho tức điên mà đứng bật dậy. Diệp Sở Nguyệt nhanh chóng kéo điện thoại về phía mình, cô khẽ nhấn nhấn gọi cho ai đó. Một lúc sau, phía bên kia màn hình hiện lên gương mặt của Lý Nhậm Vũ và Sở Kiệt hiện đang ở trong khu vui chơi. Ngay khi nhìn thấy nét mặt vô cùng hụt hẫng của Trương Kiến Thành, anh cùng Sở Kiệt lập tức làm động tác châm chọc:

- “Lêu, lêu, lêu, quê chưa, quê chưa. Li gián thất bại rồi nhé.”1

Nghe giọng nói đầy thách thức của hai người trong màn hình điện thoại khiến Trương Kiến Thành như muốn phát điên lên mà quay sang nhìn Diệp Sở Nguyệt, thế nhưng trên mặt cô vẫn không có chút biểu cảm gì. Một lúc sau, giọng nói lảnh lót của người đàn ông bên kia vang lên, Lý Nhậm Vũ cố tình nói thật lớn:

- “Chỉ có những người tâm địa không được trong sạch mới nghĩ ra những chuyện này thôi. Đúng vậy, hiện tôi đang lén tận hưởng niềm vui bên cạnh con trai của Sở Nguyệt đấy.”

Ngừng một lát, Lý Nhậm Vũ giở giọng châm chọc:

- “Nè, sau này có tìm người đóng giả Lý Nhậm Vũ tôi đây cũng phải giống hơn chút. Bảo hắn ta về tập lại sống lưng của mình đi, hơi khom đó. Không thì người ta cứ ngỡ ông lão đang ân ái với một cô gái đấy.”

Những lời châm chọc phát ra từ phía Lý Nhậm Vũ khiến Trương Kiến Thành vô cùng tức giận mà hậm hực rời khỏi mặc cho biểu cảm của Sở Nguyệt lúc này vô cùng chán ghét và vô vị với những người não ngắn như hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.