- “Khốn kiếp. Tại sao ông trời lại đối xử bất công với tôi như thế?”
Chuyện Lý Nhậm Vũ công khai mối quan hệ với Diệp Sở Nguyệt đã đến tai Trương Kiến Thành khiến hắn như muốn phát điên lên. Âm mưu hàn gắn tình cảm với cô để thuận lợi ngồi lên cái ghế chủ tịch tập đoàn KBS và sở hữu khối gia sản trong tay Diệp Sở Nguyệt kể từ đây tan thành mây khói.
- “Khó khăn lắm trốn khỏi Âu Dương gia nhằm trở về đây lấy lại mọi thứ từ tay cô ta nào ngờ đều bị tên Lý Nhậm Vũ đó phá hoại.”
Trương Kiến Thành nghiến răng, mạnh tay xé nát cuốn tạp chí trên tay liền sau đó ánh mắt hiện lên một âm mưu gì đó mà nhếch môi cười:
- “Nếu như đấu trực diện không có lợi chi bằng dùng chiêu ly gián tình cảm bọn họ. Lý Nhậm Vũ, anh chỉ giỏi trong việc đánh nhau với tôi, nhưng so về mưu mô, anh làm sao có đủ năng lực để đối phó Trương Kiến Thành này chứ, hahaha.”1
Quay trở về phía Lý Nhậm Vũ và Diệp Sở Nguyệt. Sau những lời anh nói, cô khẽ trầm tư ngồi suy ngẫm lại, thi thoảng lại hướng mắt về phía cậu con trai thông minh, hoạt bát liền sau đó cất giọng hỏi Sở Kiệt.
- “Tiểu Kiệt, con nói cho mẹ biết đi. Con có thích Lý Nhậm Vũ trở thành cha kế của con không?”
Là một người kinh doanh, Sở Nguyệt không hề vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề. Thật ra, ngay từ đầu cô cũng đã xác nhận rằng bản thân có tình cảm với Lý Nhậm Vũ nhưng cô lo lắng về chuyện Sở Kiệt có chấp nhận anh hay không bởi vì cô biết đứa trẻ này vốn lạnh lùng, khó tiếp cận. Hơn nữa khi trước, Sở Kiệt đã khăng khăng muốn trở thành điểm tựa, chăm sóc, bảo vệ cô cả đời. Không cho bất kì người đàn ông nào được phép bước vào cuộc sống của hai mẹ con cô.
Lý Nhậm Vũ nghe những lời này mà hai mắt sáng rực, anh không ngừng nháy mắt về phía Sở Kiệt như muốn cậu gật đầu đồng ý để anh có thể chính thức hẹn hò với Sở Nguyệt.
Mọi tín hiệu ngầm phát ra từ Lý Nhậm Vũ hoàn toàn bị Sở Kiệt đoán trúng. Tuy nhiên, nhìn điệu bộ vô cùng hồi hộp của người trên giường bệnh khiến cậu không khỏi buồn cười nhưng vẫn cố tỏ ra nghiêm túc, sau đó nói:
- “Mẹ sẽ tôn trọng ý kiến của con chứ?”
- “Tất nhiên. Con là tất cả đối với mẹ. Nếu như con không muốn mẹ kết hôn, mẹ nhất định sẽ chiều theo ý con.”
Quả không hổ danh là bà mẹ đơn thân yêu chiều con trai nhất. Khi không cậu lại hỏi ngược Sở Nguyệt khiến Lý Nhậm Vũ tim muốn rớt ra bên ngoài. Trong đầu anh không ngừng suy nghĩ ra hàng loạt diễn biến sẽ xảy ra tiếp sau đây. Chẳng lẽ, những lần anh châm chọc đều bị cậu ghim sâu cho nên không muốn anh trở thành cha kế của mình sao? Không thể để mọi chuyện kết thúc như vậy.
Ngay lập tức, Lý Nhậm Vũ ngồi trên giường chấp lấy hai tay, miệng không ngừng lảm nhảm như cầu xin người trên ghế khiến Sở Kiệt cảm thấy bản thân hiện tại vô cùng có giá trị, chi bằng tiếp tục châm chọc Lý Nhậm Vũ đến nơi. Đồng thời phần nào muốn khẳng định lại những gì người đàn ông này nói có đúng hay không liền lập tức lên tiếng:1
- “Ờ...ưm...mẹ cho con vài ngày để suy nghĩ chuyện này, có được không?”
- “Tất nhiên rồi, mọi chuyện mẹ sẽ cho con quyết định.”
Nghe đến đây Lý Nhậm Vũ lại có thêm hi vọng mà khẽ thở phào. Sở Kiệt khẽ quan sát dáng vẻ bất chấp này của anh mà chỉ biết cười thầm. Tính ra kể từ khi quen biết Lý Nhậm Vũ, tần suất nở nụ cười của Sở Kiệt cũng nhiều hơn hẳn so với trước đây. Cậu dường như cũng xem anh là người bạn cũng như nhà tư vấn tâm lý nghiệp dư.
Nói rồi, Diệp Sở Nguyệt cũng rời đi. Hiện tại, cô cũng còn khá nhiều công việc phải lo cho nên bảo con trai ở lại chăm sóc Lý Nhậm Vũ. Ngay khi bóng người phụ nữ khuất dần, Lý Nhậm Vũ lập tức nhảy xuống giường mà tiến về phía Sở Kiệt, ôm chầm lấy cậu, giọng nài nỉ:
- “Sở Kiệt đáng yêu của chú. Hạnh phúc của chú cũng như của mẹ con đều nằm trong tay con đấy. Chú đã dùng mọi cách để chứng minh rồi, con còn chần chừ gì nữa mà gật đầu đồng ý để chú tiến tới với mẹ của con.”
- “Vậy chú phải làm gì để thuyết phục con đi chứ?”1
Sở Kiệt lên giọng mà bĩu môi đáp. Hiểu ra ý cậu, Lý Nhậm Vũ bật cười liền sau đó trả lời:
- “Đưa con đi chơi bất kì nơi nào mà con muốn, đồng ý chứ?”1
Bộp...
- “Thỏa thuận được xác lập.”
Cả hai người đập tay thống nhất. Một lúc sau, Lý Nhậm Vũ mới nhận ra tay mình vẫn còn đau mà nhíu mày kêu la khiến Sở Kiệt không nhịn được mà bật cười thật lớn trước dáng vẻ ngốc nghếch của ông chú già.