Edit: Tiêu
Beta: Mèo Béo Ú
Hai ngày nay Trác Kiệt lại có thêm phát hiện mới. Triệu Hải Dương đang cùng một nhóm công nhân làm việc ngay trước cửa tiệm, mà bên kia đường lại vừa được đặt những chậu hoa nhỏ với đủ loại màu sắc. Cậu nhíu mày, liền nảy ra ý hay.
“Triệu Hải Dương! Triệu Hải Dương!” Trác Kiệt đứng từ xa gọi với đến chỗ Triệu Hải Dương đang làm việc.
Triệu Hải Dương kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Trác Kiệt, hắn không tránh khỏi giật mình.
“Có chuyện gì sao, ông chủ?” Triệu Hải Dương bước tới chậm rì rì.
“Này, đã nói đừng gọi tôi là ông chủ, nghe xa lạ quá! Tốt xấu gì chúng ta cũng đã quen biết một thời gian rồi. Cậu có thể gọi tên tôi mà.” Hiện tại vẻ mặt của Trác Kiệt cũng được xem là cười tươi như hoa nha.
Triệu Hải Dương nhìn Trác Kiệt, nhất thời cũng không biết trả lời ra sao, “Việc này thích hợp chứ? Dù sao anh cũng là ông chủ, còn tôi chỉ là công nhân làm thuê!”
“Xem cậu nói kìa, chúng ta làm việc không cần phải phân địa vị cao thấp, ai cũng ngang hàng thôi.” Trác Kiệt cười càng thêm tươi, “Mệt lắm phải không? Vào đây nghỉ ngơi một lát đã, cậu uống chút gì nhé?”
Triệu Hải Dương bị Trác Kiệt kiên quyết kéo vào trong cửa hàng, đột nhiên có điểm không biết phải làm sao, từ lúc quen biết Trác Kiệt tới nay, chưa từng thấy cậu nhiệt tình như vậy. Khẳng định chuyện này có gì đó mờ ám.
Triệu Khải Dương cẩn thận tiến từng bước, tiếp nhận ly nước Trác Kiệt đưa qua, “Ông chủ, à, Trác Kiệt, có chuyện gì anh cứ việc nói thẳng.”
“Hì hì!”, Trác Kiệt cười gượng hai tiếng, “Triệu Hải Dương, cậu đã thẳng thắn như vậy, tôi đây cũng không mập mờ nữa. Có chuyện này tôi muốn hỏi cậu…”
“Chuyện gì?”
“Tôi thấy các cậu vừa đặt những chậu hoa ở đằng kia. Hoa đó là lấy từ nơi nào, ai là người phụ trách vậy?”
“Hả?” Triệu Hải Dương nhìn chằm chằm Trác Kiệt vài giây, bất giác nở nụ cười, “Trác Kiệt, tôi hiểu ý anh rồi.”
“Thật sao? Thông minh đấy, người mắt sáng không nói vòng vo, cậu cho tôi biết nơi lấy hàng, nếu đợt làm ăn này mà thành công sẽ không thiếu phần ưu đãi dành cho cậu.”
“Nếu ông chủ Lý thoải mái như vậy, tôi đây cũng chẳng giấu. Những việc này là do một chủ nhiệm trong khu xã quản lý, hắn phụ trách tìm đội chủ thầu làm việc. Theo như tôi biết, toàn bộ hoa đều do người quen của hắn đặt riêng, về phần chủ nhiệm có thể được hưởng lợi bao nhiêu, chúng ta tạm thời không đề cập tới, nếu anh muốn hợp tác làm ăn, vậy tìm người kia đi.”
“Nhưng căn bản tôi không biết người đó, cũng không biết cách liên lạc, cậu có cách nào giúp tôi không?”
“Tuy nói là người thân thích đặt riêng cho hắn, nhưng vẫn là chúng tôi đi lấy hàng, cho nên quản đốc chúng tôi hẳn phải quen biết người nọ. Có điều, khu vực này đã đặt nhiều hoa rồi, anh vẫn tiếp tục làm sao?”
“Ôi, cái này cậu không hiểu được đâu. Như vậy đi, cậu dẫn tôi đến gặp quản đốc của các cậu là được rồi, còn lại tự tôi sẽ nghĩ cách.”
“Được.”
Triệu Hải Dương sắp xếp cuộc hẹn rồi đưa Trác Kiệt đến giới thiệu với gã quản đốc bụng phệ. Vài ngày sau, hắn luôn nhìn thấy Trác Kiệt cùng quản đốc đang thì thầm gì đó trong tiệm hoa.
“Có được không nhỉ?” Trong lòng Triệu Hải Dương hồi hộp lo lắng. Thực ra từ ngày hắn nghe xong nguyện vọng của Trác Kiệt, thật sự rất muốn giúp cậu, nhưng hắn biết Trác Kiệt là một người cố chấp trong nhiều chuyện, đương nhiên kể cả tiền. Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa, hắn thật sự cam tâm tình nguyện muốn giúp cậu, sợ cậu một mình ôm không nổi vụ làm ăn lần này.
Cứ lo sợ bất an như vậy mấy ngày, Triệu Hải Dương lại càng không làm được việc gì ra hồn, cũng chẳng dám đến hỏi Trác Kiệt, chỉ đành đứng nhìn từ xa.
Từ sáng đến tối hôm nay tiệm hoa vẫn chưa mở cửa, không biết đã xảy ra chuyện gì. Triệu Hải Dương có hơi hoảng hốt, trằn trọc ở trên giường đã lâu mà vẫn không ngủ được, nhìn đồng hồ thì đã gần 12 giờ, cuối cùng quyết định ngồi dậy, với lấy chiếc điện thoại, bấm dãy số sớm đã ghi tạc trong tim.
Rất lâu sau, điện thoại mới được bắt máy, truyền đến là giọng nói mang theo men say, “Ai vậy?”
“Tôi, Triệu Hải Dương đây.”
“Triệu Hải Dương? À, Triệu Hải Dương, cảm ơn cậu nhé, bàn bạc thành công rồi, có điều, mấy người kia uống nhiều quá, bây giờ vẫn chưa rời khỏi khách sạn, còn ngồi trên bậc thang chưa tỉnh rượu này.” Giọng nói lờ mờ của Trác Kiệt, vừa nghe liền biết ngay là uống không ít.
“Say quá rồi phải không? Sao không bắt xe về nhà?” Triệu Hải Dương có hơi sốt ruột.
“Ha ha, quan tâm tôi hả?” Trác Kiệt khẽ cười một tiếng, “Không sao, ngồi đợi xe thêm lát nữa, gió thổi thật là thoải mái.”
Im lặng hồi lâu, Triệu Hải Dương mới ngập ngừng nói, “Anh ở chỗ nào? Tôi đến đón anh.”
“Muốn san sẻ niềm vui cùng tôi hả, ok, đến đây đi, ở XX, ha ha.”, Trác Kiệt cười sảng khoái.
Lúc Triệu Hải Dương chạy tới chỗ hẹn, Trác Kiệt vẫn im lặng mà ngồi trên bậc thềm của một cửa hàng đã sớm đóng cửa, bên chân lại có một hộp bia lon, trên tay còn cầm một lon đã được bật nắp, rồi từ từ đổ vào miệng.
“Cũng uống nhiều rồi, sao vẫn uống tiếp nữa?” Triệu Hải Dương tiến đến, đoạt lấy lon bia trong tay Trác Kiệt.
“Tới đây, Triệu Hải Dương! Ngồi đi, hôm nay rất vui nha, khó có lúc tâm tình tôi tốt thế này. Hóng gió nửa ngày, đã sớm tỉnh rượu rồi, mấy lon bia đó không tính là gì đâu. Cậu cũng cầm lấy một lon đi.” Nói xong, Trác Kiệt lấy lại lon bia của mình, rồi lấy ra một lon bia mới đưa cho Triệu Hải Dương, “Đừng làm ra vẻ mặt khổ sở thế chứ, chẳng phải cậu nên mừng cho tôi mới đúng sao? Hơn nữa, tôi cũng đã hứa, sẽ không bạc đãi cậu đâu!”
“Tôi không có ý này, cho tới bây giờ tôi cũng không muốn hưởng lợi gì từ anh, chỉ thật lòng muốn giúp anh mà thôi.” Triệu Hải Dương cau mày nói.
“Vậy sao?” Trác Kiệt híp mắt nhìn Triệu Hải Dương một lúc, mới mở miệng, “Tôi biết, ngay từ lần đầu tiên cậu gặp tôi, cậu liền cho rằng tôi là một người hám lợi, là một ông chủ nhỏ thấy tiền là sáng mắt. Nếu ngày nào đó giàu có thành đạt rồi sẽ trở thành *vi phú bất nhân, ỷ thế hiếp người. Cậu xem thường tôi đúng không?! Ha ha, không vấn đề gì, tất cả chỉ vì tiền. Mà cũng đúng thôi, nếu không phải vì tờ giấy mỏng manh đó, cậu cũng không cần phí hoài tuổi trẻ làm công việc mệt nhọc này, phải chịu đựng sự tức giận của kẻ khác. Mọi người luôn nói, tiền không phải vạn năng, nhưng không có tiền thì nhất định không xong. Những lời này thật sự có đạo lý.”
*Vì phú bất nhân: vì tiền tài mà không từ thủ đoạn, mất hết tính người.
Triệu Hải Dương cân nhắc mấy câu này, hồi lâu vẫn chưa nói gì.
“Được rồi, đi thôi! Về nhà nào.” Nói xong, Trác Kiệt bật dậy, nhất thời hoa mắt chóng mặt, lảo đảo một cái, suýt nữa té từ trên bậc thang xuống.
“Không sao rồi, đừng sợ.” Giây tiếp theo, Trác kiệt liền rơi vào một cái ôm ấm áp.
Tựa lưng vào ***g ngực ai kia, bị giữ chặt trong vòng tay của người ấy. Bờ vai trần hơi run lên.
Rất có lực, thật ấm áp, làm Trác Kiệt có điểm không muốn rời đi.
“Rất lạnh phải không? Đại mùa hè.” Người sau lưng chưa buông Trác Kiệt ra, còn dùng ngón tay nhẹ nhàng chà xát vùng da thịt hơi lạnh của cậu.
Thôi xong, cũng vì uống rượu mà rước lấy hoạ ah…