Ông Chủ Nhỏ Và Anh Nhân Viên Trang Trí

Chương 5: Chương 5




Edit: Tiêu

Beta: Mèo Béo Ú

Khi gặp lại, không như tưởng tượng sẽ càng thêm thân thiết mà ngược lại giống lúc mới quen là lạnh nhạt, chưa kể còn có một chút xấu hổ.

“Anh ta đang trốn tránh mình?!” Triệu Hải Dương nhìn ra được, Trác Kiệt không chủ động chào hắn nữa, tuy rằng thường xuyên *ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp, lúc có việc gì cần vào trong cửa hàng, sẽ thấy dáng vẻ luôn bận túi bụi của cậu, thậm chí nhìn hắn một cái thôi cũng không chịu.

*Ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp:đại khái là đang trốn tránh ấy, QT dịch vậy nên theo thui TT^TT

Triệu Hải Dương biết mình cho tới bây giờ không thể hy vọng cái gì quá xa vời, ngày đó là kìm lòng không được, cũng chỉ một cái chớp mắt ngắn ngủi, không đến nỗi khiến Trác Kiệt mẫn cảm đến mức này chứ.

Triệu Hải Dương đoán không sai, quả thực Trác Kiệt đang trốn tránh hắn.

Trác Kiệt là một người thông minh, cậu đã sớm đoán ra Triệu Hải Dương nghĩ gì, nhưng lại sợ không thể thừa nhận tình cảm của chính mình. Cậu không thể phủ nhận, lúc đầu mới gặp Triệu Hải Dương, người này đã thật sự thu hút cậu, đó là một loại hấp dẫn không rõ nguyên nhân mà đến một cách rất tự nhiên. Từ sau ngày ấy, Triệu Hải Dương nhiệt tình, chân thành tha thiết làm cậu càng thêm rung động.

Chỉ là, sự thật vẫn là sự thật, giữa cậu và Triệu Hải Dương không chỉ có cảm giác hấp dẫn lẫn nhau, còn rất rất nhiều thứ khác không thể kìm nén mà vượt qua. Nếu đã như vậy thì thà không gặp, bởi đến lúc con phố này sáng bừng lên sẽ chẳng còn quan hệ gì nữa.

Thứ tình cảm này như một trò chơi, có đôi khi càng áp lực, lại càng dâng tràn.

Triệu Hải Dương tự nói với mình rằng không được đến cửa hàng của Trác Kiệt nữa, chỉ là công việc thôi, nhưng vẫn có lúc không thể trốn tránh được.

“Trác Kiệt!” Triệu Hải Dương tiến vào tiệm hoa với tâm trạng lo lắng, khiến người ta vừa nhìn vào là biết.

“Triệu Hải Dương? Đã lâu không gặp.” Cũng chỉ cần một cái liếc mắt là biết ngay Trác Kiệt đang khách sáo.

“Đã nghĩ ra tên chưa? Muốn khắc chữ gì? Hôm nay tôi đến lấy, khoảng hai ba ngày nữa là có thể xong.” Triệu Hải Dương gượng gạo nói.

“Ah, chắc chứ? Tôi đã sớm nghĩ xong, cậu khắc chữ này cho tôi.” Trác Kiệt bước đến cạnh bàn cầm lên một trang giấy đưa cho Triệu Hải Dương, rồi xoay người tiếp tục tỉa cành hoa đã bị cậu cắt gần trụi.

Triệu Hải Dương nhìn bóng lưng ấy, bỗng dưng cảm thấy chua xót trong lòng, nhưng cũng không nói được lời nào. Cúi đầu, mở tờ giấy trong tay mình ra, không kìm chế được liền đọc lên:

“Cửa hàng Hương Hoa?”

Trác kiệt quay đầu lại, nhìn thấy chính là đôi môi Triệu Hải Dương đang mỉm cười.

“Thế nào? Buồn cười lắm sao?”

“Không, không, tôi không có ý đó!” Triệu Hải Dương hơi hoảng hốt mà thu hồi nụ cười, vội vàng xua tay, “Chỉ cảm thấy cái tên này rất đáng yêu.”

“Đáng yêu? Ha ha! Tôi thấy cậu muốn nói cái tên này rất tầm thường thì đúng hơn, cũng giống như tôi vậy.” Trác Kiệt đi tới, đứng trước mặt Triệu Hải Dương.

Triệu Hải Dương im lặng, qua một hồi lâu mới nói: “Anh biết tôi không có ý này mà.”

“Hoa, có thể rất mỹ lệ, cũng có thế rất bình thường. Hương hoa, có thể rất nồng nàn, cũng có thể rất thanh nhã. Mà người mua hoa, có thể là thật sự yêu nó, cũng có thể chỉ đang lợi dụng nó. Cho dù như thế nào, thì thế giới này vẫn không thể thiếu đi những đoá hoa, càng không thể thiếu được hương hoa. Tôi là một người rất bình thường, nên mới dùng cái tên đơn giản nhất để biểu đạt cho điều đơn giản nhất, chỉ vậy thôi.” Nói xong, Trác Kiệt tiện tay rút một bông hồng đưa cho Triệu Hải Dương, “Tặng cậu.”

“Cảm ơn!” Triệu Hải Dương nhìn chằm chằm đoá hoa kiều diễm trong tay, chậm rãi xoay người, bước về phía cửa.

Rất nhanh, khi công trình kết thúc, nhóm công nhân thường lui tới đã không thấy đâu nữa. Trác Kiệt đứng trước cửa tiệm, nhìn những thứ mới tinh kia, bảng hiệu đang phát ra thứ ánh sáng lấp loé, bốn chữ màu xanh nhạt lấp lánh trước mắt, cả vách tưởng hay cửa cuốn màu lam ấy, khiến người ta cảm thấy tĩnh mịch…, tất cả đều rất mới.

Những thứ mới mẻ này, có phải chứng minh rằng bản thân mình nên đổi mới một chút chăng? Trác Kiệt bĩu môi, mỉm cười. Đúng vậy, tạm biệt cái cũ cũng tốt.



“Triệu Hải Dương!”

“Sao… Sao anh lại có số của tôi?” Triệu Hải Dương thừa nhận lúc mình nhận điện thoại, thực sự đã kinh hãi đến mỗi nói năng lắp bắp.

“Cậu đã từng gọi cho tôi, quên rồi sao?” Giọng nói của Trác Kiệt tràn đầy ý cười.

“Ôh, có chuyện gì không?”

“Công trình của các cậu đã xong rồi ha. Tôi có chút chuyện muốn nói với cậu, lại sợ cậu chuyển đến nơi khác mà không tìm được, cho nên mới gọi điện. Cậu có thể đến cửa hàng tôi một lúc được chứ?”

“Ừm…Được.” Triệu Hải Dương cân nhắc nửa ngày, vẫn quyết định đến chỗ hẹn.

“Đây là dành cho cậu.” Triệu Hải Dương thấy Trác Kiệt đưa một phong bì màu trắng qua.

“Đây là?”

Trác Kiệt mỉm cười: “Đưa cái này cho cậu, vì nó vốn phải thuộc về cậu. Trước đây tôi đã hứa là sẽ không thiếu phần của cậu mà.”

Triệu Hải Dương bóc phong bì ra, nhìn vào trong, “Anh hứa cho tôi, nhưng tôi chưa đồng ý nhận nó!”

“Cậu chê ít?” Trác Kiệt nhíu mày, “Số tiền này nói nhiều thì cũng không nhiều, nói ít cũng chẳng phải ít, coi như trả lại cậu một cái nhân tình, vậy đủ rồi chứ.”

“Tuỳ anh nghĩ sao cũng được, tiền tôi sẽ không nhận. Về phần tôi làm, việc đó thật sự không tính là gì. Anh hoàn toàn không cần phải vậy.” Triệu Hải Dương đưa lại phong bì cho Trác Kiệt.

Trác Kiệt nhìn cái phong bì kia một lúc, lại ngẩng đầu nhìn Triệu Hải Dương, rồi cười tự giễu “Cũng phải thôi, cậu là người chính trực, sẽ không cần loại tiền này. Không sao cả.” Nói xong, Trác Kiệt cầm phong bì để lại trên bàn.

“Thôi được rồi!” Trác Kiệt phủi tay, ” Trong buôn bán nào có ai nhân nghĩa, tôi cũng không muốn quan hệ của chúng ta chỉ gắn liền với công và lợi. Từ hôm nay trở đi, cậu là bạn của tôi, về sau có chuyện gì cần giúp đỡ, nhất định phải tới tìm tôi nhé!”

“Được.” Triệu Hải Dương cúi đầu lên tiếng, “Khó mà có được một người bạn như anh.”

“Nếu không có gì nữa, vậy tôi đi trước.” Triệu Hải Dương chào xong liền chuẩn bị rời đi.

“Triệu Hải Dương!” Trác Kiệt gọi hắn lại.

“Còn chuyện gì sao?” Triệu Hải Dương nghiêng đầu sang bên, hỏi.

Trác Kiệt hé miệng, ngập ngừng một lúc mới nói, “Không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi cậu kế tiếp chuẩn bị tới chỗ nào làm việc thôi?”

“Đến chỗ nào ư? Cũng chưa biết, có thể tôi không làm việc này nữa.”

“Vậy sao?” Trác Kiệt hơi ngạc nhiên.

“Đúng vậy. Tôi không nghĩ rằng mnh sẽ làm mãi công việc này.”

“Uhm…” Sau đó Trác kiệt cũng không biết nên nói gì tiếp.

“Đúng rồi,” Thấy Trác Kiệt im lặng, đột nhiên Triệu Hải Dương như nhớ ra cái gì đó, “Còn nhớ lần trước anh giải thích ý nghĩa của “hương hoa” cho tôi chứ? Tôi nghe xong, thấy rất cảm động. Nó giống như tình yêu vậy, có thể rất oanh liệt, cũng có thể bình lặng, có tình yêu chân thành, cũng có tình yêu bị lợi dụng. Căn bản có rất nhiều người nói không cần tình yêu, nhưng ai dám khẳng định rằng mình không có khát vọng được yêu?”

Nói xong, Triệu Hải Dương bước ra ngoài, bỏ lại Trác Kiệt đang ngơ ngác nhìn theo bóng lưng hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.