Cả căn phòng tăm tối, duy nhất chỉ có hai bóng điện soi sáng cho hai nhân vật chính là Cao Lang và Mai Trúc. Bỗng nhiên, căn phòng bừng sáng, thứ ánh sáng này khiến Thanh Di vô cùng ngỡ ngàng, do chưa quen với ánh sáng mạnh, mắt cô vì thế mà nheo lại, khi dần quen, cô ngước mắt lên nhìn xung quanh.
Ôi...nào là cái sọ đầu người đang treo lủng lẳng trên tường, dây xích đung đưa vắt vẻo, có khả năng dùng để xích tay. Bên góc tường có một cái thùng để đựng dao, dài có, ngắn có. Còn có cả chậu than vừa tắt lửa, cái thứ nằm trong chậu than ấy rất quen thuộc. Nó thường hiện hữu trong phim, dùng để nung nóng và ấn lên người cần tra tấn.
Tiếng cười vang giòn từ phía ngoài cửa xen lẫn tiếng nói xôn xao, cô tò mò xen lẫn hoang mang, nên nhanh chóng căng mắt ra, nhìn về hướng cần nhìn. Nhất thời bất ngờ, cô phát ra tiếng nói đầy ngỡ ngàng:
“Mọi người?”
“Bất ngờ quá à? Haha!”
Ảnh Quân thích thú đáp lại, theo sau anh ta là Phong Uyển, Liên Hoa, Ngụy Tư Phong, Cao Tùng. Họ lần lượt theo hết vào, vẻ mặt ai cũng như vừa được xem kịch hay.
Cô đáp:
“Hóa ra...mọi người đều nằm trong kế hoạch à?”
Phong Uyển gật đầu, con bé bắt đầu tường thuật lại vấn đề cô đang thắc mắc:
“Anh Cao Lang bị tai nạn là thật, nhưng trí nhớ thì không mất. Anh ấy muốn thu thập bằng chứng cô ta hại chị, để đưa ra đồn công an. Kế hoạch muốn giết chết chị của Mai Trúc, anh ấy đã biết, tất nhiên...lần tai nạn này cũng nằm trong kế hoạch. Vừa chuộc lỗi với chị, vừa khiến Mai Trúc lòi đuôi. Chính vì vậy...anh ấy mới nói những lời khiến chị đau lòng, dẫn tới việc chị đi ra ngoài. Anh ấy biết chị sẽ rất buồn, mà mỗi lần buồn, chị sẽ đi bộ, đặc biệt là hay vô thức đi ra giữa đường. Còn nữa, ý tưởng bắt cóc cô ta, là do anh ấy làm. Cũng tại cô ta sợ chết, tự khai quá sớm!”
Nghĩ tới việc anh lôi tính mạng ra đùa, so với cảm động, cô lại càng tức giận, lo lắng hơn. Ngay lập tức, cú đánh trời giáng được đặt trên ngực anh, cô quát mắng:
“Sao anh ngốc vậy? Có rất nhiều cách khiến cô ta nói ra, sao cứ lôi tính mạng ra làm gì chứ?”Cao Lang vội vàng giỗ ngọt, anh đáp:
“Được rồi, anh sẽ không thế nữa. Cao phu nhân có đồng ý không?”
Phụt!
Cô ngượng tới tím mặt, nhìn biểu cảm của mọi người, ai nấy đều đang cố nín cười, Ngụy Tư Phong ôm bụng lên tiếng:
“Cao Lang, từ khi nào anh đồng ý nhún nhường nằm dưới vậy?”
Sặc!
Mọi người đều cười sảng khoái, cười đến nỗi mặt mũi đều đỏ hết lên. Phong Uyển mệt nhoài, thều thào nói tiếp:
“Cao Lang...không còn là Cao Lang nữa rồi!”
Anh nhoẻn miệng cười, mắt vẫn nhìn cô chuyên chú. Cảm tưởng như lời người khác nói không thể lọt tai anh, vì giờ...cô là cả bầu trời sao trước mắt rồi.
Mai Trúc e dè lên tiếng:
“Vậy...tôi...tôi không bị đi tù nữa...đúng không? Anh...anh sẽ thả tôi ra chứ?”
Cô và Cao Lang chưa kịp nói gì, phía ngoài cửa, giọng nói mang đầy nét nam tính, âm điệu trầm ổn mang chút hơi hướng bí hiểm
“Đi tù thì không, cút xa khỏi nơi này...là điều cô nên làm. Đấy là ơn huệ lớn nhất rồi đấy!”
Tiếp lời, là giọng nói cũng nhí nhảnh, chanh chua không kém:
“Các anh đưa cô ta về nhà lấy đồ, rồi đưa cô ta đi đi!”
Đám vệ sĩ liền gật đầu nghiêm trang, họ đồng thanh đáp:
“Vâng!”
Bách Thảo?
Phong Lãnh?
Hai người họ còn chưa hết thời gian hưởng tuần trăng mật mà? Thanh Di đứng phắt dậy, cô bước tới phía Bách Thảo và gọi trong niềm vui mừng:
“Bách Thảo!”
Liên Hoa thấy thế cũng chạy tới, Phong Uyển lại càng xoắn xuýt hơn. Bách Thảo nở nụ cười tươi đón lấy cái ôm từ cô, nó nói:“Tại sao không nói cho em biết, chị lúc nào cũng chụy uất ức thôi!”
“Chị không sao, chẳng phải giờ...chị đang rất hạnh phúc đấy ư? Nhưng...chẳng phải em đang cùng ngài Lãnh đi hưởng tuần trăng mật à? Chưa gì đã về sớm vậy?”
Bách Thảo chỉ tay tám hướng bao quát căn phòng đầy u ám, nó đáp:
“Về sớm để chuẩn bị nơi này, bắt con tiểu tam đáng ghét! Đây là trại chuyên huấn luyện sát thủ của Phong Lãnh. Cô ta chỉ cần vào tới cổng thôi, hồn bay phách lạc rồi!”
Thanh Di nhìn lại một lần nữa, nghĩ cũng đúng, Phong Lãnh là ai chứ? Anh ta thừa sức để có thể tìm được nơi ghê rợn, đầy máu me như này.
Thanh Di biết Bách Thảo và Phong Lãnh bỏ cả cuộc vui để về đây, khéo mắt cô chợt cay xè, cô nghẹn ngào đáp:
“Cảm ơn em, cảm ơn mọi người!”
Bách Thảo choàng tay lên cổ cô, tiếp là đến Liên Hoa và Phong Uyển, nó nói:
“Vì...chúng ta là chị em tốt!”
Câu chị em tốt này...quả thực đã đánh thẳng vào tâm lý của cô và mọi người. Phong Uyển và Liên Hoa không nhịn được, thế nên chúng đã chảy nước mắt cá sấu ra một cách mất kiểm soát.
Giọng nói vang lên phá tan bầu không khí này
“Còn tớ nữa!”
Giọng nói đấy quen thuộc này, làm cô vô cùng tò mò. Thanh Di suýt nữa đứng hình luôn tại chỗ, cô gái này...từ mái tóc đen thẳng tới thắt lưng cho tới bộ váy màu trắng tựa như công chúa ấy, thực sự toát ra một khí chất khó tả. Dù ăn mặc giản dị, vậy mà vẫn không che đi được vẻ đẹp trời sinh kia.
Cô gọi lớn:
“Lam Nhiên!”
Lam Nhiên là cô bạn thân nhất của cô từ thời cấp một tới cấp ba, hiện tại...cô ấy đang đứng trước mặt cô sao? Đây có phải sự thực không?
Lam Nhiên chạy tới, ôm trầm lấy cô, cô ấy khóc sướt mướt, cũng đúng thôi, cách xa người bạn thân này cũng đã sáu năm rồi.
Cô vui mừng nói tiếp:
“Đừng nói...bà cũng ở trong kế hoạch!”
Lam Nhiên gật đầu, cô ấy đáp:
“Tôi về từ mấy hôm trước rồi, định cho bà bất ngờ, không ngờ chồng tương lại của bà đã nhanh tay hơn, bắt cóc tôi tới nơi này. Mọi chuyện từ đầu tới cuối, tôi đã được chứng kiến!”
Đám Phong Uyển cùng cô đều phải bật cười, cười cho hạnh phúc, cười vì đã không còn đau thương. Trải qua bao khó khăn, thử thách. Trải qua nguy hiểm khi cái chết cận kề, trả qua mối tình đầy rẫy những nguy hiểm. Giờ đây...chính tại nơi này, chính là nơi...kết thúc tất cả những chuyện của quá khứ. Ngày mai, cô sẽ sống hướng về tương lai, hướng về hạnh phúc mà cô đang có.