Mai Trúc...thực sự yêu Cao Lang mất rồi!
Thì ra...cô ta cũng bị thứ sức hút khó tả này làm cho vương vấn, cô hoàn toàn không thể trách ả. Có trách...cũng chỉ trách anh quá hoàn hảo. Vừa định lên tiếng, một ánh đèn sáng khác chợt bật lên, nó khiến cô chói mắt, theo phản xạ cô đành nheo mắt lại.
Khi đã thích ứng được với nó, cô dần dần mở mắt ra, ánh mắt nhìn về hướng ánh điện vừa thắp sáng ấy. Người đàn ông cao ngạo, vắt chân chữ ngũ đang ung dung, thư thái bên điếu thuốc lá. Cô bước thêm một bước để nhìn rõ lại người ấy, quả nhiên...chính là người cô đã nghĩ tới trong đầu. Miệng liền phát ra tiếng gọi nhỏ:
“Cao Lang?”
Chẳng phải giờ này, anh phải ở bệnh viện sao? bác sĩ nói...anh không được đi lung tung khi bị chấn thương trong đầu mà?
Khi đang ngây ngốc, Cao Lang chợt lên tiếng:
“Thanh Di! Qua đây!”
Mắt cô trợn tròn, sao cái giọng điệu này...lại khác bình thường như vậy, tại sao lại nhẹ nhàng, dạt dào tình cảm thế chứ? Chẳng phải...anh mất trí nhớ sao? Cô cũng chưa nói tên mình cho anh biết. Mông lung trong mớ suy nghĩ, anh lại cất giọng gọi lần nữa:
“Mau qua đây!”Cô liều mình tiến lên mấy bước, hiện tại cô chỉ còn cách anh một bước chân nữa thôi. Cao Lang nhìn cô từ trên xuống dưới, khóe miệng chợt cong lên, một lực liền kéo cô ngồi vào lòng mình.
Thình thịch...!
Trái tim đập rộ lên, đập to tới nỗi cô chỉ sợ là anh nghe thấy thôi. Gương mặt ngây ngô của cô khiến anh buồn cười vô cùng, anh đáp:
“Mai Trúc, cô năm lần bảy lượt luôn tìm cách hại Thanh Di, cô tưởng tôi không biết sao? Trong nước cam có thuốc xổ, ngay ngày hôm đó tôi đã tra ra là ai rồi, tai mắt của tôi...cô không thoát nổi đâu. Biết vì sao tôi vẫn để cho cô được sống yên ổn không? Vì tôi muốn cô bên cạnh bà tôi, tôi phải đợi tới khi cô tự mình nhận rằng cô không phải Thanh Di. Khi cô biết tin tôi bị tai nạn mà đã mất đi trí nhớ, nên đã nhanh chóng nói sự thật với bà nội, như vậy cô sẽ đường đường chính chính là chính cô, đường đường chính chính lợi dụng tôi bệnh mà nhận làm vợ sắp cưới. Cô cũng gian xảo lắm, nhưng...cô lựa chọn giết chết Thanh Di, là hoàn toàn sai rồi đấy!”
Mai Trúc bị chính người cô ta yêu, không chút kiêng nể mà vạch trần. Sắc mặt cô ta đau khổ đến tột cùng, cô ta tự cười trên nỗi đau của bản thân. Còn Thanh Di, cô ngây ngốc nhìn anh, nhìn xem người đàn ông tâm địa còn ác độc hơn Mai Trúc ấy có phải là Cao Lang mà cô biết không. Người đàn ông mà cô yêu, dù có chút vô liêm sỉ, thích áp chế, luôn nắm giữ cô trong lòng bàn tay, nhưng đâu tới nỗi như người đàn ông này?
Cô ấp úng:
“Anh...anh là Cao Lang sao?”
Cao Lang vuốt nhẹ lên mái tóc cô, anh đáp:
“Đừng sợ, kẻ muốn hãm hại em, anh sẽ không để cô ta thoát đâu!”
Thanh Di sợ hãi hỏi lại:
“Anh định làm gì cô ta?”
“Cho cô ta tan xương nát thịt dưới bánh xe ô tô,thứ mà chính cô ta dùng để đâm em!”
Nghe tới đây, tay chân cô bắt đầu bủn rủn, cô nhìn qua gương mặt sợ tới nỗi trắng bệch cả đi của Mai Trúc. Ánh mắt cô ta nhìn cô như muốn khẩn cầu, Thanh Di vội tìm chủ đề đánh lạc hướng
“Hóa ra...anh hoàn toàn không mất trí nhớ!”
“Ừ!”
“Anh cũng gian manh thật đấy, toàn bộ kế hoạch đều trong tay anh!”
Bàn tay anh liền luồn vào eo cô, mặt sát mặt, anh thì thầm”Thực sự là anh nhớ em lắm rồi!”
Lời nói phóng đãng mang chút đùa cợt, khiến Thanh Di mặt đỏ ửng cả lên. Cô đánh nhẹ lên ngực anh, miệng nhỏ bắt đầu quát mắng:
“Xấu xa!”
Thấy anh có vẻ đỡ tức giận hơn, cô nói tiếp:
“Vậy...anh tha cho cô ta đi, em cũng không bị sao cả!”
Cao Lang nhìn cô chuyên chú, anh lại nhìn qua gương mặt sợ tới mất trí của Mai Trúc. Ánh mắt chợt lóe lên tia sát khí. Anh đáp:
“Chết... có thể tha! Nhưng...tội sống thì khó thoát!”
Mai Trúc vội vàng khóc nấc lên, cô ta thất thanh van xin:
“Xin...xin anh hãy tha cho tôi, cầu xin anh! Tôi thực sự biết lỗi rồi!”
Điều cô không muốn nhìn nhất, chính là nhìn người khác đau khổ, mặc dù cô ta đã không ít lần tìm cách hại cô. Cô là con người, không thể vì điều này mà đẩy người ta vào con đường cùng. Cô nói:
“Em biết, anh đang thay em trừng trị cô ta. Nhưng Cao Lang, chúng ta vẫn nên để cho cô ta một con đường sống. Em không muốn cả đời bị oán hận, như vậy...sẽ sống khó chịu lắm!”
“Vậy...em muốn như nào?”
Thanh Di đáp:
“Cuộc sống của cô ta, nên để cô ta tự lựa chọn!”
Mai Trúc nở nụ cười mãn nguyện, cô ta như vừa thoát khỏi hố tử thần nên vội vàng trả lời Thanh Di:
“Chị...chị sẽ đi khỏi nói đây, chị sẽ ra nước ngoài!”
Thanh Di cũng đã thầm nghĩ tới sự lựa chọn này của Mai Trúc. Cô ta sẽ chẳng dại gì mà sống chung một mảnh đất với Cao Lang. Đã được sống rồi, chạy càng xa càng tốt