Cô và mọi người lần lượt ra ngoài sân, vừa bước ra ngoài, một vệ sĩ với dáng người cao ráo, dáng vẻ chỉn chu, chỉnh tề cùng gương mặt lạnh, anh ta bước tới nói với cô
“Tiểu thư! Để tôi đưa mọi người đi!”
Cô ngay lập tức liền lắc lắc cái đầu rồi lấy lại chìa khóa xe từ tay anh ta, cô dịu dàng đáp lại:
“Không cần đâu, tôi biết lái xe. Anh cứ để chúng tôi tự thoải mái! Yên tâm đi...xe xịn như này tôi sẽ không phá hỏng nó!”
Người vệ sĩ không nói thêm câu nào vì anh ta cũng biết thừa rằng cô là đang nói đùa, anh ta gật đầu rồi lùi xuống mấy bước, nhường lại lối vào ghế lái cho cô.
Đội hóng hớt đã vào hết trong xe, cô nhanh chóng ngồi vào rồi nhấn ga lao vút đi.
Nam Phong thích thú hò reo, ánh mắt trở nên to tròn và vô cùng long lanh, nó nhìn mọi ngóc ngách của chiếc xe và không khỏi trầm trồ khen ngợi
“Wow~~ lần đầu em được ngồi xe sang như này đấy, là thật hay mơ đây?”
Vân Lam ẩy ẩy đầu thằng bé liền nhắc nhở cùng nụ cười vui sướng
“Thằng nhóc này, là thật đấy. Chúng ta nên cảm ơn tiểu thư vì đã không để ý thân phận thấp hèn, đã thế còn cho chúng ta đi chơi, đi ăn. Đúng không tiểu thư?”
Cô nhoẻn miệng cười, nhìn lên gương soi toàn cảnh trong xe, mọi người ai cũng háo hức, cô cũng cảm thấy vui thích trong lòng
“Chị đừng có như thế. Thân phận của em cũng không phải tiểu thư con nhà giàu gì, thân phận thấp hèn thì sao? Em chưa bao giờ để ý cả. Quan trọng là bản chất con người!”
An Liễu vui vẻ nói tiếp:
“Cảm ơn tiểu thư lại có một tầm hiểu biết nhìn ra vạn dặm như vậy. Haha!”Thím Mai thì sa sẩm mặt mày, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, đôi mắt như người mất hồn hướng về phía ghế lái của Thanh Di, thím thều thào
“Xe sang có khác, thím ngồi xe này đỡ bị say xe hơn nhiều, chỉ là có chút khó thở!”
Nam Phong nhanh tay ấn nút mở cửa kính xe xuống cho không khí lưu thông, thím Mai bắt đầu cảm thấy dễ chịu hơn.
• Khu đô thị Hưng Thịnh:
Mọi người xuống xe, cô nhanh chóng đỗ xe vào bãi gửi. Ở đây, tất cả những ai muốn vào trong thì đều phải gửi xe ở ngoài rồi đi bộ vào.
Nó được gọi là một thành phố thu nhỏ, bước qua cánh cổng soát vé chính là những tòa nhà cao tầng san sát nối nhau, trên vỉa hè có những gian hàng bán đồ ăn vặt, bán đồ lưu niệm,...
Nơi đây được rất nhiều người ưa chuộng vì mọi thứ từ quần áo, đồ dùng cần thiết, nhà hàng, quán ăn vặt vỉa hè đều có những mức giá phải chăng, chất lượng thì lại cực kỳ tốt.
Vân Lam sửng sốt
“Chị nghe danh nơi này đã lâu, hôm nay mới được tận mắt nhìn thấy đấy! Nghe nói...đồ ăn ở đây cực kỳ ngon!”
“Em lúc nào cũng chỉ nghĩ tới ăn! Tiểu thư...vào đi thôi!”
An Liễu nói xong liền nhấp nhỏm đi trước, sự tò mò càng ngày càng lớn dần. Họ bước vào một shop quần áo, ở trong này có vô vàn những mẫu mã đẹp, bắt kịp xu hướng thời trang.
Đi qua từng gian treo đồ, cô chọn mấy bộ đồ hợp với mình, quay ra nhìn đội hóng hớt của mình thì...họ đứng xếp hàng một chỗ đợi cô. Cô cười rồi lấy tay vẫy vẫy ra hiệu họ cùng vào
“Thím, các chị, ba người chọn đồ thoải mái đi, hôm nay em bao các chị!”
An Liễu tưởng mình nghe nhầm liền trợn to mắt hỏi lại
“Tiểu thư nói thật hả?”
Cô gật đầu, chưa kịp nói gì thì họ đã như thiêu thân chạy đi tìm bộ đồ cho mình.
Nam Phong thấy thế liền nhăn mặt cùng sự bất mãn
“Ơ...còn em?”
“Chị chưa nói xong mà. Shop này có bán cả đồ nam, em đi sang bên cạnh là thấy, sang đấy lựa chọn đi!”
“Yeh~~!”
Trong một cái chớp mắt đã chẳng thấy thằng nhóc đó đâu.
Ai cũng đã lựa chọn cho mình được những bộ đồ thích hợp, cô nhanh chóng mang đồ để lên bàn thanh toán. Cô rút trong ví cái thẻ thanh toán của mình ra rồi đưa cho nhân viên thanh toán.
Vân Lam thấy lạ lùng, cô nhìn chăm chăm cái thẻ ghi tên của Thanh Di, nghĩ ngợi một chút cô mới dám hỏi
“Ơ...tiểu thư không dùng thẻ của ông chủ sao?”
Thanh Di hài hước đáp lại
“Chị nên nhớ em là chủ của một shop hoa đấy, em không cần anh ta bao nuôi đâu! Haha”Thím Mai nhìn đống đồ mà họ đã mua, thím e ngại
“Như vậy sao được, những bộ đồ này so với chúng tôi giá cũng khá cao. Hay là...chúng tôi trả lại!”
An Liễu nói theo
“Đúng đó!”
“Trời ơi...mọi người đừng khách sáo như vậy. Cháu có khả năng chi trả thì cháu sẽ nói. Mọi người cứ yên tâm, tý nữa đi ăn...cháu sẽ dùng thẻ của Cao Lang. Ok chưa?”
Chị nhân viên vừa nghe hai từ “Cao Lang” thì liền giật mình. Cô ấy hẳn là nghĩ Thanh Di khéo khi là người phụ nữ hay là một nhân vật quan trọng liên quan tới Cao Lang thì mới có thể dùng thẻ của anh như thế. Cô hỏi:
“Cô là...bạn của ngài Cao sao?”
Cô chưa kịp trả lời, thím Mai đã nhanh nhảu, ngây thơ chen ngang
“Đúng rồi! Tiểu thư là bạn gái của ngài ấy đấy!”
What?
Những nhân viên quanh đó nghe được thì liền vô cùng sửng sốt, họ bắt đầu lén lút nhìn cô từ trên nhìn xuống, người thì cảm thấy cô thật sự cũng bình thường như bao cô gái khác, người lại cảm thấy cô có một vẻ đẹp hết sức dịu dàng và trang nhã.
“Chủ tịch Cao là chủ của khu đô thị này, xin lỗi đã thất lễ, những món đồ này tiểu thư cứ cầm về đi, tôi xin gửi lại thẻ cho tiểu thư!”
Cái gì?
Đúng thật là...đã tránh mưa lại còn gặp phải sấm sét. Chạy đâu cũng thấy có cái bản mặt của anh. Đã thế...cô tiêu sạch tiền trong thẻ của anh mới được.
Không nghĩ ngợi, cô rút ra tấm thẻ vàng mà ngay đến cô cũng không biết được giá trị của nó. Cô đưa cho chị nhân viên và nói:
“Vậy cô lấy tiền từ thẻ của anh ta đi!”
Chị nhân viên cảm thấy thật khó xử, nhưng rồi chị ta cũng phải cầm lấy rồi quẹt vào máy.
Cô nói tiếp:
“Cô không cần thông báo rằng tôi có liên quan tới anh ta, như thế...dự định đi ăn đồ vặt của chúng tôi sẽ rất mất tự nhiên, cứ coi như tôi là một khách hàng bình thường!”
“Vâng!”
Người nhân viên cung kính cúi đầu và đã im lặng như cô nói. Nam Phong xách túi đồ to của mình đứng chờ mọi người ở cửa. Cô đi ra trước rồi dẫn họ ra mấy quán ăn ngon.
•Tại một nơi khác...
“Thật đáng yêu!”
Cao Lang ngồi nhàn nhã trên ghế sofa với chiếc máy tính đặt tại trên bàn. Trong đó là Camera quay lại cảnh cô vào shop mua đồ.
Bất cứ cô đi nơi nào trong khu đô thị, kể cả có là nhà vệ sinh thì...anh cũng đều thấy vì...nơi đó là của anh.