Ông Hoàng Xa Xỉ Phẩm

Chương 41: Chương 41: Tổ Hóng Hớt (3)




Họ dừng lại tại quán ăn vỉa hè gần đó, ở đó có rất nhều món ngon có thể làm ấm cơ thể vào ngày giá lạnh như này, như là ngô nướng, khoai nướng, hạt dẻ nóng.

Chúng...thơm phức!

Bốn người kia họ nhìn chăm chăm những đồ mà cô chủ quán đang nướng, thiếu mỗi cái là nước dãi chưa nhỏ ra.

Cô tìm chiếc bàn gần đó rồi gọi mọi người ngồi xuống. Cô nói:

“Trời lạnh như này, chúng ta có nên...uống chút rượu cho ấm người không nhỉ?”

Không chần chờ, họ đều gật đầu lia lịa với vẻ mặt vô cùng hơn hở.

Cô đưa mắt nhìn xung quanh để tìm món nhậu cho hợp thì...rất vừa ý, ngay cạnh quán hạt dẻ lại chính là quán lẩu tự chọn. Cô đứng dậy rồi quá đó.

Nhìn bảng menu nước lẩu thì cuối cùng cô đã chọn nước lẩu xương heo. Nam Phong chạy tới bê nồi lẩu ra bàn, cô lấy đĩa to để lấy thức ăn nhúng lẩu, nào là thịt viên rau củ, viên bò và viên thập cẩm. Thứ hai là một dây xúc xích heo tầm khoảng 10 cái chưa qua sơ chế, thêm một đĩa mực và một đĩa tôm. Ba gói nấm kim châm và những gia vị cay bỏ thêm.

Cô nhìn qua nhìn lại chỗ rau nhúng, cô gắp rau cải bắp, mồng tơi và cải thảo. Anh nhân viên lần lượt bê ra những món đồ cô chọn đưa ra bàn.

Trước khi vào chỗ, cô lấy mấy chai rượu rồi cầm ra. Hơi khói ấm nồng từ nồi lẩu bốc lên...thật thơm!

Ai nấy đều ăn ngon lành, họ cười nói vui vẻ mỗi lần cụm ly rượu. Cả cô và họ...ngày hôm nay...chính là một ngày đáng nhớ và thoải mái nhất.”Cụm ly~~”

Bọn họ vui vẻ hô vang, tiếng ly chạm nhau tạo nên âm điệu “leng keng” rất vui tai.

Thím Mai dù đã năm mươi tuổi nhưng mà thím vẫn còn rất sung sức, uống cạn ly rượu không chịu thua kém ai.

Nam Phong thấy thím Mai còn gân hơn cả mình, cậu liền nói:

“Thím...thím uống cũng phải đợi cháu với chứ?”

An Liễu chen ngang:

“Ôi ôi...lâu rồi không uống rượu, chóng mặt thật đấy!”

Vân Lam thì giơ tay bắt lấy không khí, miệng lẩm bẩm:

“Bắt lấy ngôi sao nè! Ngươi chạy đi đâu”

Họ.. Nhưng con người bị coi là thấp hèn, họ vẫn cười vô tư, vẫn yêu đời và luôn lạc quan.

Cô...một con người hết sức bình thường với nghề làm hoa, cô phải tự công nhận rằng cô là kiểu người thích sống yên bình, không bao giờ thích động chạm tới ai, nhưng...loăng quăng làm sao lại vớ phải tên biến thái.

Mà thôi...không sao, hôm nay ta cứ cười cho hôm nay, ngày mai rồi tính tiếp.

Ăn uống no nê, rượu cũng đã uống sạch, lúc này...họ đang quay quay chóng mặt, vật vã, ngả ngiêng ở trên bàn.

Mặt người nào người đấy đều đỏ ửng lên, cô lóc ngóc liêu xiêu gọi nhân viên thanh toán:

“Thanh toán!”

Cô hét lớn. Mọi người đều giật bắn mình với tiếng gọi của cô. Họ không nghĩ một cô gái mảnh khảnh, dịu dàng như thế khi cất lên tiếng gọi lại to và chanh chua tới vậy.

Nhân viên thanh toán vội chạy ra, cô đưa thẻ vàng cho anh ta rồi gục hẳn đầu xuống bàn. Lúc này thì cái gọi là gắng gượng đã không còn nữa rồi.

Họ mê man, say bí tỷ và ngủ thiếp đi. Anh chàng nhân viên vô cùng lo lắng và không ngừng lay lay cô, câu đáp lại anh ta vẫn là những tiếng lẩm bẩm không ra chữ của cô.

Nhìn tấm thẻ vàng trong tay, anh ta sửng sốt. Tấm thẻ này...có ghi tên Cao Lang-ông chủ của anh ta. Mồ hôi trên trán bắt đầu rỉ ra, anh ta vô cùng hoang mang và khiếp sợ. Trong đầu lúc này như một mớ bòng bong

“Kít!”Tiếng bánh xe ma sát với mặt đất tạo nên tiếng động vô cùng chói tai. Người đàn ông với dáng vẻ đầu quyền uy bước xuống, anh tiến về hướng của cô.

Mọi người được một phen chiêm ngưỡng đã mắt. Anh dừng bước lại ngay sau lưng cô. Anh chàng nhân viên run rẩy cúi đầu nói:

“Dạ thưa ông chủ...cô ấy...cô ấy uống...”

Cao Lang cắt đứt lời, anh nói

“Tôi không mù. Tôi đưa cô ấy về trước, A Phi...cậu lấy xe đưa họ về đi!”

A Phi gật đầu rồi anh ta gọi điện thoại cho ai đó, rất nhanh...năm phút sau một chiếc xe đen khác đã đỗ lại tại cổng.

Cao Lang bế cô lên rồi đưa vào trong ngồi ngay tại trên đùi mình. Anh kéo dây an toàn ra rồi thắt luôn cả hai. Cũng may đây là xe xịn, có mức độ co dãn rất cao.

Anh nhấn ga vun vút lao đi, Thanh Di vì bị ép sát vào người anh nên cảm thấy rất khó chịu, cô cọ quậy rồi cái miệng chua choa mắng chửi:

“Mẹ nó...gì mà chật thế?”

Lời nói từ chính miệng cô phát ra khiếng anh vô cùng ngạc nhiên, chẳng phải cô luôn biết giữ mình, lời ăn tiếng nói luôn thuận tai. Thế mà...

À... Cái đó chỉ là bên ngoài, cô ấy hồi nhỏ là một cô bé vô cùng đánh đá, đã thế lại còn hay nhiều lời, cũng không trách được.

Anh đưa cô về nhà, xe đã yên vị nằm ngoan ngoãn trong bãi đỗ xe, anh bế cô lên phòng rồi xuống bếp pha một cốc nước chanh cho cô uống giải rượu.

Anh cẩn thận lấy thìa, đút từng miếng...từng miếng vào miệng cô. Cô uống tới đâu thì có vẻ đã thấy tỉnh tỉnh tới đó.

Anh véo má cô rồi nói:

“Sau còn dám đi uống rượu thì đừng trách!”

Cô nửa tỉnh nửa mơ, khi nghe được lời anh nói thì không làm chủ được bản thân liền cười cười rồi...

“Chát!”

Tiếng bạt tai cô vừa trao tặng cho anh liền lanh lảnh vang lên. Cô tiếp tục lẩm bẩm:

“Cảm...cảm ơn anh nha! Cái vuốt má này là lời cảm ơn của tôi đó!”

Mắt cô lờ đờ, nhìn mọi thứ đều không thấy rõ, chúng cứ quay quay khiến cô chóng hết cả mặt. Cao Lang anh thì ngồi đơ ra một chỗ, anh tự hỏi mình rằng là...anh vừa bị ăn tát sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.