Đến giữa trưa lão tử mới khởi động máy, điện thoại gọi đến ầm ầm như có chuyện to tát lắm.
Chú Dương và Tiểu Đường gọi, lão tử nói chuyện mãi, phải chắc chắn mình không bị lừa bán, không bị trói, không lạc đường, không bị tai nạn xe cộ, không bị lừa tiền lừa sắc (quần chúng: chắc không?) thì họ mới cúp điện thoại.
Con Vịt tập trung thu dọn đồ của anh và lão tử, sau đó ra ôm lão tử, hỏi: về nhé?
Lão tử gật đầu, gọi lão Thánh bảo mình đi cùng Con Vịt, anh ta ừ rồi không nói gì thêm.
Theo như tôi biết thì đến thành phố L chỗ Con Vịt chỉ mất 1h40p lái xe.
Con Vịt ở một khu tên Tiểu Hà, quả thực ở cạnh một con sông nhỏ, trong hiếm có. Ven hồ còn có cây liễu chưa đâm chồi, mùa xuân ở đây cũng không đến sớm hơn thành phố S.
Chỗ Con Vịt là khu nhà trọ nhỏ, hai phòng ở một phòng làm việc, một bếp một nhà vệ sinh, cộng thêm một ban công sáng sủa, trên ban công có mấy chậu cây hoa, cũng lịch sự tao nhã như con người anh vậy.
Ừ, lão tử xỏ dép anh đi vào, phát hiện ra có một thứ không chào đón lão tử: một con chó lông vàng.
Liếc mắt nhìn cũng thấy vàng thật vàng thật vàng thật vàng.
Con Vịt vội vàng treo áo của tôi lên móc, nói rằng có hoa quả trong tủ lạnh. Tôi không đi lấy bởi vì vị chó lông vàng này đang ngồi chồm hỗm trong phòng khách, săm soi lão tử.
Hiển nhiên lão tử cũng nhìn nó một chút, ai ngờ làm thế lại khiến nó bất mãn, dựng đứng lông sủa lão tử ầm ĩ. Con Vịt quát nó, nó trợn mắt lên, ra cái vẻ rất kiêu ngạo.
Đương nhiên lúc ấy lão tử không để ý đến nó. Nhìn chung thì mọi người sẽ chọn cách mua đồ ăn ngon lấy lòng nó. Thật ra chó cũng như sói, đều là động vật hoang dã, cần thời gian để tiếp cận với sự việc.
Đương nhiên phương pháp này sẽ do Con Vịt thực hiện, còn lão tử nằm trên sô pha bật TV.
Con Vịt cho quần áo đã thay của lão tử vào máy giặt, đi ra còn gọt một đĩa hoa quả, thậm chí còn hết nói là anh cắt thành hình bông hoa, khụ, được rồi, quả nhiên là một Con Vịt của gia đình!!!
Con chó kia vẫn gầm gừ với lão tử, ra cái vẻ cực kỳ không chào đón. Lão tử lạnh lùng nhìn: nhóc con, phải ra uy với mày, không thì sau này mày sẽ biết thế nào là báng súng chính quyền.
Một người một cẩu nhìn nhau thấy ghét, Con Vịt ngồi lên sô pha. Lão tử dụi dụi, nằm lên đùi anh, anh đưa hoa quả qua sau đó đổi kênh.
Con chó bên dưới cũng bắt đầu ăn, anh thuận tay đặt nó lên ghế, dựa vào đùi phải, vuốt ve lông nó. Con chó liếm tay anh, ra cái vẻ nịnh nọt. Con Vịt vỗ đầu nó: “Ngoan nhé, về sau đây cũng là chủ của mày.”
Ừ, được rồi, xem như phân chia rõ ràng, làm nó đần ra trên ghế.
Một lúc lâu sau, bọn tôi không biết nói gì, lại nói về con chó.
“Con Vịt này, con chó này vàng thế!” Đây là nói thật. Con Vịt đưa một miếng táo qua: “Đúng, thì nó là chó vàng mà, nhưng ngoan lắm.”
“Ôi, thật ra em định nói là chủ nào chó nấy ấy.”
Con Vịt: …
Khi đó lão tử nằm ngửa trên đùi anh, anh từ trên cao hôn xuống, định tuyên chiến PK lần năm thì lão tử từ chối: “Biến, đừng có dùng cái tay bị con chó kia liếm sờ lão tử!”
Anh mỉm cười, vuốt tóc lão tử y như tư thế vuốt lông con chó, đứng dậy mặc áo khoác: “Buổi chiều anh đến bệnh viện, em nghỉ chút đi.”
Lão tử vươn người: “Em đập gì trong này cũng được?”
Anh nhẹ nhàng hôn lên trán lão tử: “Đương nhiên.”
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại. Anh vừa đi, con chó vội vàng nhảy xuống sô pha trợn mắt vênh váo với lão tử. Lão tử đứng lên, kéo ngăn bàn của Con Vịt ra xem. Có lẽ ai học y cũng thế, nhà cửa sạch sẽ, đồ đạc sắp xếp cũng sạch sẽ gọn gàng.
Có điều ở tủ đầu giường, lão tử lại tìm thấy một vài thứ như búp bê, ná, vòng hoa cho bé gái…
Lão tử thấy hơi hoang mang: trong nhà anh hình như đâu có trẻ con, mấy thứ này để làm gì?
Có điều ná kia đúng là vật dùng cần thiết ở nhà, huấn luyện chó mèo rất tốt.
Lão tử quấn dây thành bốn vòng, thấy chiều dài ok thì ra phòng khách.
Con chó vẫn lườm tôi, gầm gừ với lão tử. Vì thế một tay lão tử cầm cán chữ Y, một tay kéo dây cao su. Đừng trách lão tử, chủ mày đã nói cái gì trong này tao cũng đập được, vậy thì mày cũng thế.
Khụ, thật ra thì đánh chó cũng không phải chuyện gì hay ho mà khoe. Lão tử quyết định bỏ bớt quá trình, đập nó trong góc phòng khách một lúc, cuối cùng con chó bị lão tử hành cho xù hết lông lên, đến lúc sắp phát điên thì nó cũng nhận ra rằng lão tử và nó, ai mới là boss.
Vì thế mới nói không đánh được thì té, té không được thì hàng, dù là con chó cũng hiểu đạo lý này.
Để làm nó hiểu được hoàn toàn “theo tao mày có thịt ăn”, lão tử quyết định làm bữa tối cho nó rồi đập nhẹ một gậy, về sau tao và mày yên ổn.
Dù sao cũng cùng sống dưới một mái nhà, an cư mới lạc nghiệp.
Nằm trên sô pha đến hơn 16h thì cửa mở ra. Lão tử tưởng Con Vịt về, vừa nhấc đầu thì thấy một bà bác tầm năm mươi tuổi bước vào.
Trong chớp mắt, lão tử tưởng mình đang trong một bộ phim kinh dị: Con Vịt, đừng nói quá trưa anh hóa thành một bà già nhé…
Bà bác kia rõ là cũng giật mình, nhìn lão tử lúc lâu, sau đó quay ra nhìn biển số nhà, đờ ra một lúc mới hỏi: “Này bác không vào nhầm nhà chứ?”
Lão tử toát mồ hôi: “Chắc là không ạ.”
Làm gì có chuyện tự nhiên đi nhầm nhà, lại còn dùng chìa khóa nhà mình mở cửa chứ.
Bà bác bình tĩnh lại, thay giày thì thấy Chủy Chủy dựa vào lão tử kêu lên với bác ấy (chắc bà bác cũng không nhận ra đó là tiếng kêu tủi thân đâu), rất ngạc nhiên: “Ngoài Điểm Điểm thì Chủy Chủy cũng không thân với ai đâu! Cháu là ai thế?”
Lão tử lọc các thể loại xưng hô có thể một lượt, cuối cùng nghĩ ra được một từ thích hợp: bạn trên mạng.
Cũng may bà bác là người phản ứng nhanh, hiểu chuyện. Nhưng phản ứng của bác này hơi lạ, bạn bảo xem: bình thường người lớn gặp con gái nhà người ta trong phòng con trai mình thì sẽ phản ứng thế nào?
E là cho rằng đứa con gái này không biết xấu hổ?!
Nhưng bà bác lại kêu lên vô cùng thích thú: “Ôi, cháu đúng là bạn gái của Điểm Điểm nhà bác à?! Thằng nhóc này, cắn người cũng chưa từng nói một tiếng! May quá, đây đúng là chuyện may quá! Bác phải gọi cho bố nó mới được!”
Sau đó bà bác lôi di động trong túi mình ra, bắt đầu hào hứng gọi “bố nó”, sau đó gọi cho họ hàng gần xa của “nó”, lão tử hóa đá tại chỗ!
Đầu tiên phải nói liệu tên Con Vịt có phải cái tên kinh khủng Điểm Điểm kia không? Rồi vì sao nghe nói anh có bạn gái, mẹ anh lại hào hứng như động phòng hoa chúc đến nơi rồi, tên lên bảng vàng rồi thế?
Lão tử nhanh chóng phân tích, xác định bốn điều:
“Điểm Điểm” thờ ơ với phụ nữ, ở một mình thành quen, gia đình lo lắng, nói này nọ!
“Điểm Điểm” có bệnh khó nói, phụ nữ không chịu, gia đình lo lắng, nói này nọ!
“Điểm Điểm” trước kia có định hướng giới tính không bình thường, , gia đình lo lắng, nói này nọ!
“Điểm Điểm” trước kia có đối tượng gia đình không hài lòng, , gia đình lo lắng, nói này nọ!
Bốn điều như thế được xác định, mẹ “Điểm Điểm” cũng nói chuyện xong, bắt đầu kéo tay tôi hỏi han ân cần: “Cháu gái tên gì? Sinh năm nào? Quen “Điểm Điểm” nhà bác bao lâu rồi?
Đương nhiên lão tử giao thiệp nhiều, tâng bốc là một thế mạnh, trách nhiệm lừa dối bà bác này đương nhiên phải thực hiện. Hơn nữa người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Trước mắt chưa biết bà bác này có phải mẹ Con Vịt không, với sự nhiệt tình này thì lão tử cũng phải làm bà vui đã.
Vì thế lão tử lập tức ngồi lên ghế, cùng bà nói chuyện trên trời dưới bể.
Bà thích kinh kịch, tôi hát được một đoạn: Hoa nở trên đường như gấm trải trong giấc mộng năm cũ chốn xuân khuê (1). Hôm nay đầu nhà liễu lại xanh, vì sao đi chẳng có tin tức, ngày hải đường nở ta chờ đến tận bây giờ?
Nhưng tài năng có hạn, hát được đoạn này là đủ rồi, bà bác cũng tiện tay múa vài đường.
Ngay lúc chúng tôi sắp cạn chủ đề thì Con Vịt về.
Vừa vào cửa thấy bà bác mặt mũi hồng hào tươi tỉnh, kể chuyện xấu hổ hồi bé của anh hăng say, anh liếc mắt nhìn lão tử, lão tử đọc hiểu được hai ý:
Mẹ anh
Nói chuyện vui nhỉ?
Lão tử gật đầu. Anh mỉm cười ngồi xuống cạnh tôi: “Mẹ?”
Bà bác xấu xa đứng lên: “Được rồi, bác về nấu cơm đây, buổi tối con dẫn tiểu Tô qua nhé.”
Sau đó vẫy tay với tôi, mặt cười tươi roi rói: “Tiểu Tô thích ăn gì? Bác chạy đi mua.”
Nhiệt tình đến thế này, dù mặt dày như lão tử cũng không đỡ được.
Bà bác đi rồi, Con Vịt ôm lão tử vào phòng, lại khiêu chiến, hơn nữa còn khẽ nói bên tai lão tử: “Lại không chịu bật đỏ à?”
Lão tử đen mặt. Đây không ra tay là nhờn à!
Vì thế hai người chiến đấu hăng say trong phòng, thắng thua ấy à… sao tôi phải nói cho bạn!!!
Xong việc, lão tử định tiến hành “chăm sóc và bảo trì”, anh lại không muốn, lấn lướt: “Dù sao mình cũng sắp cưới rồi, sớm hay muộn cũng thế mà.”
Lão tử lại đẩy anh ra: “Cưới xin tính sau.”
Vì thế anh miễn cưỡng xuống nhà.
Trong thoáng chốc, anh quay lại, cầm thuốc, mang nước lại cho tôi.
Lão tử tựa vào người anh, bắt đầu nghiên cứu tên anh: “Anh tên Điểm Điểm thật à?”
Anh hôn trán tôi, kéo tay tôi, viết tên anh vào lòng bàn tay: Hà. Sau đó nhỏ giọng hỏi: “Còn em?”
Lão tử cũng bắt chước anh viết vào lòng bàn tay anh: Tô Như Thị.
Giọng anh vẫn mềm mại dịu dàng như thế: “Em tin không, lần đầu tiên thấy em, anh cảm thấy đúng là Lưu Ly Tiên trông phải như thế.”
Tôi không biết mình tin hay không, tôi nghĩ điều tôi cần quan tâm là tí tôi phải mặc gì, mang quà gì.
Con Vịt rất bình tĩnh: “Bọn họ không để ý đâu. Em là món quà tốt nhất rồi.”
Lão tử vẫn hơi lo lắng. Ấn tượng lần đầu gặp nhau vẫn rất quan trọng. Hơn nữa, người trẻ gặp người lớn, có tí thành ý vẫn hơn?
Con Vịt ôm eo lão tử: “Em thích gì thì tặng họ cái đó?”
Lão tử quay đầu nhìn anh: “Em thích thẻ game Thiên Hạ.”
Con Vịt: …