Nói thật là tôi chưa từng cởi quần áo của người khác, đến giờ cũng không ngờ việc cởi đồ người khác lại khó khăn đến vậy (xin lỗi nhé, khi ấy là mùa đông.)
Dù sao dùng hết sức lực thì cuối cùng lão tử cũng lột được anh ấy ra, sau đó nửa ôm nửa kéo vào bồn tắm. Tiếp đó, lão tử xắn tay áo, lấy bông tắm kỳ cọ người kia từ đầu đến chân sạch thật sạch. Khụ, được rồi, dù sao tất cả những thứ này thì không nên xem, này thì không nên sờ, lão tử đều nhìn rồi sờ hết rồi.
Sau đó, lão tử lôi anh ấy ra khỏi bồn, quấn khăn tắm rồi lại kéo lên giường. Dầu tắm của khách sạn này có hương hoa nhài, tắm xong người anh thơm phức, da dẻ lại trắng trẻo hồng hào, nhìn quả là ngon mắt.
Đưa anh lên giường rồi đắp chăn xong thì lão tử cũng mệt phờ râu, quay sang chăm lo cho bản thân.
Lúc lão tử rửa mặt lên giường đã là hơn 20h.
Lão tử vứt khăn tắm, chui vào trong chăn, ờ… sờ miệng, sờ ngực, sờ cánh Con Vịt từ trên xuống dưới một lượt, uhm… dù sao đây cũng là lần đầu tiên lão tử làm việc chột dạ thế này, nghĩ lại… ờ… cũng không được chắc chắn lắm.
Vì thế, sau một hồi suy nghĩ, lão tử quyết định làm việc bịt tai trộm chuông!
Quả nhiên không thể coi thường trí tuệ cổ nhân: phòng tối đen rồi, lúc lão tử lại bò lên giường “tác nghiệp”, cảm thấy hợp lý thoải mái hơn hẳn!
Khi nằm trên người Con Vịt, hôn nhẹ môi anh, hơi thở của anh vẫn còn chút vị say, bờ môi ấm áp và mềm mại, toàn thân hơi nóng lên.
Vừa hôn vừa sờ một lúc thì lão tử phát hiện ra một vấn đề: một mình lão tử thì không làm nổi chuyện gì cả!!!
Lão tử cụt hứng, nằm một bên giường, suy nghĩ sao mình có thể miếng vịt đến mồm còn rơi như thế! Mặc kệ, mai cứ nói với anh là làm rồi, sau đó yêu cầu chịu trách nhiệm!!!
Hừ, đúng thế, cứ thế đi!!!
Lão tử nằm mà ức chế, cuối cùng nghĩ đến các loại tấn công chiếm đóng trên các diễn đàn game đều rất đông người, chỉ có loại công chiếm này là ít người thôi. Ngày nào đó, nhất định lão tử phải soạn bản hướng dẫn công chiếm để lại cho người sau, nói rằng đàn ông say thì không thể làm việc được aaaaaaaaa, các anh em, lần sau nếu không cần thiết thì cứ bỏ thuốc thôi!!!
Ức chế chán chê, lão tử vừa định ngủ thì một đôi tay từ sau lưng vòng qua người.
Hử???
Quay người lại áp vào lồng ngực anh, đôi môi Con Vịt lại gần, lão tử giật mình: “Anh tỉnh khi nào đấy?”
Anh chỉ ôm lão tử vào lòng, giọng nói vẫn bình tĩnh thản nhiên: “Khi em cởi đồ anh.”
Lão tử giận: “Thế sao anh không nói!!!”
Anh cười cười cắn tai lão tử: “Không thể không biết ngượng được.”
Lão tử định nổi cáu thì anh lại nhẹ nhàng nói: “Hơn nữa nhìn em cởi đồ, thật ra rất là hạnh phúc.”
Lão tử phụt nước, khi đó móng vuốt anh đã chu du trên người lão tử. Ặc… được rồi, lão tử thừa nhận rằng khi hai người không mặc gì áp vào nhau, không nên tiếp tục theo đuổi chủ đề này.
“Từ từ!” – lão tử túm tay anh, chặn lại. Nếu anh đã tỉnh thì có một số điều nên nói cho rõ ràng.
“Ừ.” – Anh cũng dừng tay lại – “Nói.”
“Con Vịt, anh thích em đúng không?” – Đây rõ là điều kiện quan trọng nhất?
“Đúng.”
OK, điều kiện quan trọng nhất đã có.
“Về sau những gì của anh cũng là của em?” (Mỗ: hai tay ôm mặt, được rồi, ý muốn hỏi là sẽ kết hôn nhỉ?)
“Chỉ cần em hỏi, chỉ cần anh có.”
“Chúng ta làm hiệp định ba điều đã.”
“Đầu tiên là em đắp chăn vào, trời lạnh lắm đừng để bị cảm.”
“Nói chuyện chính trước!”
“Con Vịt!”
“Thật ra em chỉ có một yêu cầu.”
“Ừ.”
“Về sau em ở trên.” (làm công)
“Này sao…” – anh vẫn nhẹ nhàng như cũ, tỏ ra hơi lo lắng – “làm như vậy được.”
Dứt lời, xoay người chặn lão tử.
Vì thế, trận PK đọ sức 1:
Anh đang say, dù không say đến bất tỉnh nhân sự thì chắc chắn cũng không tỉnh táo như ngày thường, sức khỏe và phản ứng cũng kém đi, vì thế trận đầu, lão tử thắng. Anh kiên trì được ba phần chung thì thua trận.
Lão tử cười nhạo: “Đệch, ra nhanh thế, chưa gì đã xong rồi!”
Anh vẫn mỉm cười dọn dẹp chiến trường: “Lâu lắm không làm, không khác được.”
Anh hổn hển đứng lên khoác áo, tự rót nước uống rồi lại đưa lão tử. Lão tử rút một điếu thuốc ra khỏi bao, châm hút; vừa rít được hai hơi thì Con Vịt cầm lấy.
Tôi chỉ biết lão Thánh nghiện thuốc nặng, không ngờ Con Vịt cũng hút.
Cũng may anh không nghiện lắm, khoác vai lão tử dựa vào đầu giường, hút được nửa điếu thì dập.
Sau đó là lần PK thứ hai.
Lần này anh tấn công mãnh liệt, hơn nữa sức lực của anh cũng không hề giống dáng vẻ nhã nhặn, còn lão tử thì dường như không theo nổi. Đương nhiên bạn cũng nên hiểu rằng từ lúc lão tử lên máy bay lúc 9h đến giờ không hề được nghỉ ngơi thật sự, hơn nữa rượu uống còn 70 độ, tác dụng chậm nhưng mạnh.
Vì thế, hiệp này, anh ở trên, KO lão tử.
Khi đó, toàn người lão tử đầy mồ hôi. Anh đứng lên lấy khăn ấm, dịu dàng nhẹ nhàng lau cho lão tử.
Lúc xong lão tử đã cực kỳ mệt mỏi và buồn ngủ, dựa vào ngực anh. Người anh cũng đẫm mồ hôi nhưng vẫn còn mùi hoa nhài thoang thoảng. Dù có vặt hết lông, anh cũng vẫn cứ là Con Vịt tao nhã.
Nhưng mà lúc lão tử chưa kịp ngủ, anh đã bắt đầu trận chiến thứ 3.
Lúc này lão tử đã phải cố lắm mới ứng chiến được. Tôi nhớ rõ tôi từng post bài về chuyện đạo sĩ tấn công thầy thuốc, nói rằng có hai phương pháp đánh với thầy thuốc: một loại là rút lam hèn hạ, khụ, nghĩa là rút mana đến X tẫn nhân vong!
Còn một loại nữa: phát điên đuổi giết!
Nhưng dù là loại đấu pháp nào thì lão tử cũng không quên ghi chú: thầy thuốc là loại sống dai, hồi máu hồi mana, càng đánh càng hăng; còn đạo sĩ trên chiến trường thì là kẻ chỉ có thể phát uy trong vòng một phút đồng hồ!
Vì thế, khi lần PK thứ ba chấm dứt, Con Vịt đã hoàn toàn thắng lợi, còn khoe bên tai lão tử: “Thầy thuốc chính là phái thể lực bền nhất đất hoang nhé!”
Lão tử là người thức thời, hành tẩu đất hoang đã nhiều năm, là một tay PK già đời, có một điều luôn ghi nhớ: không thể tham lam.
Tham thì thâm, đó chính là định luật của đất hoang.
Vì thế, gặp địch phải thám thính thực lực của đối phương trước, nếu không thể đánh, cứ tránh, nếu không thể đánh, cứ hàng! Khi bạn không có lòng tham, bạn sẽ không coi trọng thắng thua, cũng không quên tự bảo vệ bản thân.
Ví dụ như Lưu Ly Tiên vs. Mạn Đà La, khụ, lại ví như Tô Như Thị vs. Con Vịt.
Vì thế, khi anh đề nghị khởi chiến, lão tử từ bỏ.
“Con Vịt, em mệt lắm. Hôm nay dừng ở đây đi.” – lão tử dụi đầu trong lòng anh, tỏ ra yếu ớt một chút. Vì thế anh lấy khăn lau người cho lão tử, sau đó đứng dậy tắm rửa.
Nghe tiếng nước mơ hồ, lão tử chìm vào giấc ngủ. Khi anh lên giường cũng rất nhẹ nhàng nhưng lão tử là người thính ngủ nên tỉnh ngay.
Tỉnh lại cũng không muốn nói gì, giả vờ ngủ xem tình hình thế nào.
Anh nhẹ nhàng kéo tay lão tử, nằm im lúc lâu, sau đó tự nhiên cúi xuống hôn nhẹ lên chóp mũi tôi.
Trong thế giới của người trưởng thành, tình yêu và tình dục đều là fast food, chỉ có hôn thế này mới khắc ghi trong lòng Tô Như Thị.
Lão tử cứ ngủ thẳng đến sáng thì bị tiếng gõ cửa đánh thức. Ngoài trời tuyết rơi, ánh sáng lọt qua tấm rèm dày đặc. Lão tử vừa nhấc đầu thì Con Vịt mở mắt.
Đầu tiên là anh mở to mắt, sau đó tìm di động của bọn tôi và tắt máy, rồi lại tiếp tục lên giường, xua tay ý bảo lão tử ngủ đi đừng dậy.
Rồi kéo lão tử nằm xuống, kệ người ngoài kia.
Thật ra nghĩ lại bọn tôi cũng không biết nhau lắm, dưới ánh sáng ban ngày, lão tử cũng không tự tin như lúc bịt tai trộm chuông tối qua.
Người ngoài cửa gõ nửa ngày thì cũng dần từ bỏ, tôi cũng đoán ra là ai: ngoài lão Thánh và Hoa Trư, làm gì còn ai ăn no rửng mỡ như thế, trời mưa rõ lạnh còn đi gõ cửa khách sạn nhà người ta mãi!!!
Lão tử tiếp tục dựa vào người Con Vịt để ngủ. Anh khởi động máy, hình như gọi bệnh viện, nói bà Vương gì đó chờ hắn quay lại. Anh nói rất nhỏ, tôi nghe không rõ.
Sau đó lại có điện thoại, anh ra ban công nghe.
Cứ thế, lúc lão tử tỉnh lại đã hơn 11h. Anh đang ăn gì đó, không có rượu, có một ấm trà, mặt trà có hoa, hình như để giải rượu.
Có vẻ đạm bạc nhưng lại thích hợp, khiến lão tử cực kỳ thèm.
Lão tử nhấc đũa định gắp thì anh gắp đồ ăn qua, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Ăn no một chút, dưỡng sức rồi lại chiến.”
Lão tử cầm đũa mà đơ ra, lệ rơi đầm đìa.
GM, tôi chỉ nói người này xa như đóa hoa đào, gần là đóa hoa cúc, ai ngờ lại là cuống dưa chuột aaaaaaaaaa… lật bàn!