Editor: Quỷ Quỷ
An Mộc nhìn thẳng vào Phong Kiêu, đến đoạn của anh rồi sao còn chưa hát?
Nếu có người khác ở đây nhất định sẽ không để cho Phong Kiêu hát, nhưng người thì đi hết rồi, cơ hội xem náo nhiệt như thế này một khi bỏ qua là vĩnh viễn không quay lại.
Thật đó!
An Mộc nghĩ hẳn cô sẽ phải cố nén để không nhảy dựng lên rồi nghe cả phòng chê cười Phong Kiêu.
An Mộc tươi cười vô cùng giảo hoạt và hả hê, Phong Kiêu bên cạnh tức giận nghiến răng, cô nhóc này thực sự mong chờ anh bị mang ra làm trò cười lắm sao?
Anh đứng phắt dậy, giơ tay giữ chặt gương mặt của An Mộc, trong lúc cô còn chưa kịp phản ứng đã hôn cô thật mạnh.
Nụ hôn này là để nghiêm phạt cắn xé, môi anh duyện vào môi cô như muốn nuốt chửng.
An Mộc vươn tay muốn đẩy anh ra, nhưng anh vốn không hề có ý định buông tha cho cô.
Trong phòng bao, ánh sáng mờ mờ ảo ảo, giai điệu nhạc nhẹ nhàng vang lên, bao quanh hai người.
Phong Kiêu từ nồng nhiệt dần dần trở nên dịu dàng, không còn cắn xé môi An Mộc nữa, trái lại cuốn lấy lưỡi cô đùa cợt, giống như đang chơi trốn tìm.
Âm thanh răng môi mút mát vang bên tai An Mộc, khiến cô ngượng ngùng hít thở không thông!
Người đàn ông này…
Người đàn ông này thực sự quá vô sỉ!
Thế nhưng…
Mùi vị đôi môi anh thực rất tuyệt, mùi hương thơm tho của xì gà, một hương vị chỉ thuộc về anh khiến cô say đắm, dường như mang theo sự nam tính quyến rũ làm cô mê mẩn.
Không biết qua bao lâu, anh mời rời môi khỏi cô.
Lúc này bài nhạc đã sắp kết thúc.
Đợi đến khi âm nhạc trong phòng dừng hẳn, An Mộc mới dần hồi phục tinh thần.
“Anh, anh….”
Phong Kiêu mỉm cười ranh mãnh, hai mắt sáng ngời mang theo tia giảo hoạt, “Nếu muốn nghe anh hát thì về nhà, trên giường, anh sẽ chỉ hát cho một mình em nghe thôi…”
Gương mặt An Mộc lập tức đỏ bừng!
Con người này tại sao nói đến chuyện gì đều phải là ở trên giường, đúng là….quá vô sỉ!
An Mộc xấu hổ mặt đỏ tai hồng, đứng phắt dậy phăm phăm đi mở cửa phòng.
“Ai ui!” Thượng Quan Vũ bị mất đà, ngã chúi về phía trước.
An Mộc:…
Nhìn kỹ lại, liền thấy cả 6 người đồng loạt đứng rình trước cửa, ngoài Diệp Đồng Đồng ở ngoài cùng đang ăn bánh ga to, ngay cả con người luôn điềm tĩnh như Vệ Uy cũng đang hóng chuyện bên này!
An Mộc:…!
Phong Kiêu đảo mắt qua, Thượng Quan Vũ lén giơ ngón cái với anh sau lưng An Mộc, lão đại, khá lắm!
Lăng Hi và Vệ Uy ho khan một tiếng, cũng tự giác nghiêng đầu đi chỗ khác, trời ạ, hơn 10 năm nay chưa từng nghe lão đại hát, bọn họ thực sự không cố tình hóng chuyện!
Diệp Đồng Đồng ngây ngô nhìn về phía cửa, nhìn thấy An Mộc thì ra sức nuốt hết bánh gato trong miệng, hồn nhiên khen ngợi, “Giọng hét của giám đốc đại nhân quả nhiên rất hay, thực sự có thể so sánh với Niên Mục Long, đáng lẽ anh phải được tôn làm Thiên Vương mới đúng!”
Niên Mục Long là tiểu Thiên Vương mới ở Ma Cao, có giọng nam cao, là người có danh hiệu Thiên Vương trẻ nhất.
An Mộc thực sự không dám nhìn thẳng, Đồng Đồng, trình độ nịnh bợ của cậu đã đạt tới cảnh giới cao nhất rồi đó!
Diệp Đồng Đồng nói xong liền chỉnh lại âm thanh trong phòng.