Editor: Quỷ Quỷ
Diệp Đồng Đồng vô cùng đắc ý, xem đi, trình độ nịnh bợ Phong tổng đại nhân quá chuyên nghiệp rồi, lấy lòng sếp mọi lúc mọi nơi, mình xứng đáng được thưởng một chiếc tiramisu, đúng! CHính là như vậy!
Giữa bầu không khí vô cùng quỷ dị trong phòng bao, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Phong Kiêu để chuông điện thoại giống với An Mộc, kiểu dáng điện thoại của hai người cũng giống nhau, An Mộc liếc nhìn qua còn tưởng đó là điện thoại của mình.
Vốn dĩ điện thoại của Phong Kiêu có rất ít người biết, mà những người đó đều ở trong phòng hết rồi.
An Mộc đi tới thuận tay cầm điện thoại di động trên bàn lên, là số lạ, cô tùy ý nhận điện liền nghe thấy một giọng nói yểu điệu, “Phong tổng?”
Phong tổng??
An Mộc sửng sốt nhìn xuống chiếc điện thoại,
Điện thoại của cô và Phong Kiêu không chỉ cùng một hãng mà ốp điện thoại cũng giống nhau như đúc. Chỉ có điều đằng trước camera của cô có bông hoa nhỏ. Lúc này cô mới phát hiện ra mình cầm nhầm điện thoại.
Thế nhưng…
Giọng điệu quen thuộc này… không phải của Lâm Đại Nhi sao?
Cơn giận âm ỉ ban nãy trong An Mộc dần dần bùng lên.
Ha!
Mình còn chưa đi tìm cô ta, cô ta đã dám trơ trẽn thế này!
An Mộc lập tức đứng thẳng lưng, cả người đầy khí thế như sắp ra trận, cảnh giác nhìn điện thoại, sau đó nhướng mày, đáp lại bằng một giọng cũng nũng nịu yểu điệu không kém, “Đây là điện thoại của Phong tổng, xin hỏi cô là ai?”
Mọi người trong phòng bao:…
Thượng Quan Vũ đang đi lại trong phòng nghe An Mộc nói thế liền giật mình suýt ngã nhào xuống đất. Trời ạ, cái giọng nhão nhoét đó ở đâu ra vậy?
Diệp Đồng Đồng cũng rùng minh ngẩng đầu lên nhìn An Mộc, dừng hoàn toàn động tác ăn bánh gato trong tay.
Liền thấy An Mộc cầm điện thoại. giọng nói tuy dịu dàng nhưng lại nhìn Phong Kiêu ánh mắt hình viên đạn.
Phong Kiêu đáng thương còn chưa ngồi vào chỗ của mình đã bị người ta trừng mắt nhìn một cái, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Đối phương dừng lại một chút, sau đó liền nghi hoặc cất tiếng, “Đường Hạ?”
An Mộc nhếch môi mỉm cười, “Không sai, là tôi.”
Chồng mình được người phụ nữ khác nhìn trúng, cô mặc kệ chuyện của cô có bị bại lộ hay không. Người đàn ông của cô chỉ có cô mới có thể muốn làm gì thì làm. Người khác không có tư cách!
Đều là phụ nữ, rất dễ hiểu nhau, cô đã để lộ bản chất độc đoán trước mặt cô ta.
“Phong tổng đâu? Tôi muốn nói chuyện với anh ấy.”
An Mộc nhướng mày, ôi chao, nghe cái giọng trơ trẽn của đối phương, cô thản nhiên nói dối không chớp mắt, “Thật ngại quá, Phong tổng đang tắm, không tiện nghe điện thoại.”
Lúc An Mộc gọi điện thoại của Phong Kiêu, không phải cô ta cũng nói anh đang tắm sao?
Quả nhiên..
Đối phương liền rít lên, “Đường Hạ, cô cố ý!”
An Mộc nói thẳng, “Tôi cố ý đấy, thì sao nào?”
Lâm Đại Nhi tức giận, “Cô dám thay Phong tổng làm chủ? Cô không sợ tôi sẽ tung chuyện của cô ra ngoài để Phong phu nhân tìm đến cửa sao?”
An Mộc tươi cười thật rộng, “Cô cứ thoải mái đi.”
Nếu đối phương thực sự muốn tung tin thì sớm đã tung rồi.
Lâm Đại Nhi quả nhiên đáp, “Hừ, cô nghĩ tôi là đồ ngốc sao? Cô muốn bám dính lấy Phong Kiêu để nổi tiếng! Tôi sẽ không để cô được như ý đâu! Cô thích thì tự đi mà tung tin!”
An Mộc nghe vậy liền thong thả đáp, “Xin hỏi còn việc gì nữa không? Chúng tôi thực sự rất bận rộn.”