Editor: Quỷ Quỷ
Sau đó cô liền đi ra cửa, khép cửa phòng lại, giơ điện thoại ra khe cửa, cô mở loa điện thoại, cao giọng nói, “Phong Phong, anh tránh ra! Đừng nóng ruột như vậy mà…điện thoại của anh…”
Nói đến đây đối phương liền trực tiếp cúp máy.
An Mộc cảm thấy vô cùng hãnh diện!
Nhưng đến khi cô phục hồi tinh thần lại, liền nhận ra tất cả mọi người trong phòng bao đều đang nhìn cô chằm chằm.
Nhớ tới câu sau cùng mình vừa nói, An Mộc liền thở dốc, trong đầu nghĩ không ổn rồi! Aaaaa vì sao cô chỉ mải để tâm đến việc báo thù thành công mà lại quên mất trong phòng còn có bao nhiêu người chứ!!
An Mộc liền cảm thấy thật mất mặt.
Mặt cô đỏ lựng lên, cô giơ hai tay bưng kín lấy mặt mình.
Phong Kiêu chưa bao giờ thấy cô xấu hổ đến như vậy, lập tức cười rộ lên.
Thượng Quan Vũ, Lăng Hi và Vệ Uy tự giác quay mặt đi chỗ khác, coi như không nghe thấy gì cả.
Âu Dương Sát Sát giơ ngón cái về phía An Mộc, “Có thế chứ!”
Diệp Đồng Đồng nuốt nước miếng, mở miệng nói, “Mộc Mộc, từ nay về sau cậu chính là thần tượng của tớ.”
An Mộc:…Tại làm sao cô toàn quen biết những con người kỳ quái thế này??
Thấy An Mộc xấu hổ như vậy, chỉ e tối nay tâm trạng cũng không thả lỏng được, “Thôi được rồi, hôm nay tới đây thôi.”
Nói xong liền cầm lấy áo khoác của mình và An Mộc, “Chúng tôi đi trước.”
Đi tới cửa, anh vươn tay nắm lấy tay An Mộc kéo cô ra ngoài.
An Mộc ngoan ngoãn đi theo anh ra ngoài.
Hai người vừa đi khỏi, trong phòng bao liền nổ ra một trận cười to, An Mộc dừng bước, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện bên cạnh mình, lập tức đưa tay sang véo tay anh một cái, “Đều tại anh.”
Sau đó liền vung tay anh ra, tự mình đi trước.
Phong Kiêu cũng không giận dỗi, khóe miệng cứ cong lên mãi không ngừng được, sải bước nhanh chóng đuổi theo cô, cúi đầu nói bên tai cô, “Chúng minh mau mau về nhà thôi.”
“Anh vội cái gì chứ?”
“Mau về, anh hát cho em nghe!”
An Mộc:…
“Còn nữa,…anh thực sự có chút nóng ruột.”
An Mộc:…!
Sau khi hai người rời đi, mọi người cũng bắt đầu ra về.
Âu Dương Sát Sát và Lăng Hi từ về bằng xe của mình.
Vệ Uy thì phải đưa Diệp Đồng Đồng về.
Diệp Đồng Đồng quay đầu nhìn lại Ngũ Quang Thập Sắc liền cảm thán, “Chỗ ăn chơi cao cấp như vậy, sinh nhật người ta lại không có bánh gato, đúng là quá vô nhân tính!”
Vệ Uy:…
“Thượng Quan Vũ thật đáng thương, có nhiều tiền như vậy cũng không được ăn bánh sinh nhật của mình, đến sinh nhật của tôi, nhất định tôi sẽ đặt một chiếc bánh ga tô thật to!”
Vệ Uy:….
Mọi người đều về cả rồi, lúc này chỉ còn mỗi Thượng Quan Vũ và Y Lạc.
Y Lạc nhìn Thượng Quan Vũ, đưa tay ra, “Số điện thoại của anh.”
Thượng Quan Vũ vô cùng mừng rỡ, cô chủ động xin số điện thoại của anh! Có phải mình làm anh hùng cứu mỹ nhân khiến cho cô cảm động không?
Anh phóng khoáng cầm lấy điện thoại của Y Lạc, nhập vào một dãy số rồi ấn nút gọi, điện thoại trong túi mình liền rung lên, anh trả lại điện thoại cho Y Lạc, “Cô cũng thật thẳng thắn.”
Người phụ nữ này, không biết rào trước đón sau là gì sao?
Y Lạc nhìn thẳng vào mắt anh, “Lát nữa tôi sẽ gửi số tài khoản của tôi cho anh, nếu được, anh có thể gửi tiền luôn cho tôi ngay tối nay không?”