“ Đụng vào một sợi tóc của cô ấy, cái tay cậu sẽ không còn đâu!” Giọng nói hàn băng lạnh đến thấu xương vang lên, một luồng ám khí từ người Tư Dạ Phong toả ra, bao trùm âm u cả căn ngõ.
Đôi mắt anh biến hoá, con ngươi hơi ngả màu đỏ, y chang như quái thú khát máu vậy! Tư Dạ Phong hơi gồng mình lên, bàn tay nắm chặt lại thành quyền, còn nghe được cả tiếng răng rắc phát ra từ các đốt xương, anh dần đi đến phía bọn thanh niên, mỗi bước chân như muốn làm mặt đất nứt ra vậy.
Bọn thanh niên chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào như vậy cả, vẻ mắt hắn, không khác gì ác ma! Sát khí của hắn ta như muốn làm bọn họ mặt mũi trắng bệch, chân tay rã rời. Khí thế toả ra lấn át bọn thanh niên, đem bọn chúng sợ hãi đến nỗi chạy mất dép, có người còn ngất ra đó.
“ Đem bọn chúng về tổng bộ vứt cho Nham Hạo! Nói là chuột bạch tôi mới kiếm được về.” Đôi mắt Tư Dạ Phong lãnh lẽo nhắm thẳng vào đám người dưới đất, chỉ là một lũ thanh niên không lo ăn học mà đi doạ suông! Tốt nhất là tiêu diệt, thật dơ bẩn cho bộ mặt đất nước đi.
Ngay lập tức, năm bảy tốp người áo đen từ đâu xuất hiện, xách lũ người dưới đất lên kéo đi, bọn chúng thật không biết lúc nãy động phải ai rồi! Động vào Tư Dạ Phong thì không nói, nhưng mà động vào chị dâu, e rằng đến cả gia phả nhà bọn chúng cũng không còn!
Sau khi đám người kia đã đi, âm khí bắt đầu thu hồi lại, Tư Dạ Phong đến bên cạnh Mạc Hân Như, ôm chặt cô vào lòng, ánh mắt chuyển đau thương rõ rệt. Lúc nãy không tìm thấy cô, anh vô cùng sợ hãi, tưởng chừng như bị nghẹn thở đi vậy, bọn ám vệ đi theo nói rằng cô đi giúp một ông lão, lòng anh nhẹ nhõm hẳn. Nhưng khi đến đây thấy bảo bối bị đám người dơ bẩn đó xé rách áo, bẩn thỉu chạm vào người cô, lúc ấy Tư Dạ Phong không chỉ còn là tức giận, mà sẵn sàng giết bọn chúng không toàn thây!
Ngửi thấy mùi hoa oải hương, Mạc Hân Như ngước thấy Tư Dạ Phong đang ôm mình còn bọn kia không còn bóng dáng, cô bỗng vỡ oà ôm chặt lấy anh, bả vai hơi run run.
“ Tư Dạ Phong, hức...hức...anh đây rồi.” cô thút thít dựa vào lòng anh khóc.
Tư Dạ Phong ôn nhu vỗ về Mạc Hân Như, cởi áo khoác của mình bọc người cô lại rồi ôm ra khỏi căn ngõ, “ Lần sau không cho em đi như vậy nữa, thật doạ chết anh mà.” Anh cưng chiều vuốt tóc cô nói.
Mạc Hân Như nằm trong lòng Tư Dạ Phong nghe anh nói vậy mới mỉm cười, gật đầu lia lịa, không, không bao giờ đi nữa. Tư Dạ Phong hài lòng bế Mạc Hân Như lên xe, nhưng cánh tay vẫn không hề buông rời.
Về đến biệt thự oải hương, Tư Dạ Phong nhẹ nhàng thay bộ pyjama hình con cá cho Mạc Hân Như rồi bế người con gái đnag say ngủ lên giường, cẩn thận đắp chăn cho xong thơm lên má cô một cái, “ Bảo bối, anh đi rồi về ngay.”
Tổng bộ Dạ Ảnh, phòng tra tấn
“Aa!!!”
Tên thanh niên tóc đỏ lúc nãy giờ bị treo ngược lên trần nhà, quần áo đồng phục trên người sớm bị lột bỏ, đằng sau, hàng chục người đàn ông áo đen không ngừng cầm roi sắt quật vào người cậu ta. Mỗi một lần vung roi xuống là một lần máu theo đường vết thương mà chảy xuống, ướt đỏ cả một mảng sàn nhà lạnh băng.
Bên cạnh, có hai người cứ cầm xô chanh và muối đứng bên cạnh, cứ một lần cậu thanh niên bị roi quật là họ lại lấy chanh và muối xát lên, khiến đau đớn tăng lên gấp bội, tưởng chừng như cậu ta sắp chết vậy.
“ Xin...xin các anh buông tha cho tôi...tôi thề sẽ không bao giờ làm như vậy nữa!” Thanh niên tóc đỏ đau đớn hét lên.
Tư Dạ Phong một thân lạnh lẽo bước vào phòng tra tấn, ngước nhìn người đang bị treo ngược thân thể tím tái, dính đầy máu, tuy nhiên, động tác vung roi của những người đàn ông kia không vì Tư Dạ Phong mà dừng lại, mà còn mạnh hơn!
“ Mấy tên còn lại thì thế nào?” Tư Dạ Phong hỏi ám vệ đứng bên cạnh, ánh mắt vẫn dán chặt lên cảnh tra tấn khủng khiếp kia.
“ Thưa lão đại, cũng không khá hơn là bao. Một người đã bị rắn ăn mất hai mắt, người kia thì bị sói gặm hết tay chân rồi.” Ám vệ áo đen thành thực báo cáo, trên mặt không có chút dao động, bởi vì việc này đã quá là quen thuộc với bọn họ rồi.
Tư Dạ Phong ác ma tàn nhẫn thế nào còn không ai biết ư? Huống hồ chỉ là mấy tên nhãi ranh rỗi việc này? Bọn chúng thực không biết mình đã đụng phải ai!
Anh liếc nhìn đồng hồ, đã 4 giờ rồi, đi tổng bộ về mất một tiếng, chắc lúc đó bảo bối dậy rồi. “ Khi nào chết rồi thì vứt cho Bạch Hổ, ngày mai phải đưa thêm nhiều cảnh vệ tới biệt thự, phái thêm mấy người nữa đi bảo vệ bảo bối, nếu cô ấy mà xảy ra thêm chuyện gì nữa, người bị treo ở kia sẽ là các cậu đấy!”
Ám vệ vội vã tuân lời, không dám chần chừ mà bắt tay làm việc ngay. Tư Dạ Phong thấy mùi máu tanh rất chướng mũi, nếu cô mà ngửi thấy sẽ không hay, anh nhàn nhã đi ra khỏi phòng tra tấn rồi phóng xe qua về biệt thự pải hương.