Ông Xã Ác Ma Của Tôi

Chương 39: Chương 39




Lúc Tư Dạ Phong về, Mạc Hân Như vẫn còn đang trong giấc ngủ say, mí mắt cô khép chặt lại với nhau, khuôn mặt trắng nõn thoáng vẻ trẻ con khiến người ta muốn ôm chặt vào lòng, đôi môi anh đào nhỏ nhắn mở hờ, làm cho hàm răng ngọc bên trong lúc ẩn lúc hiện. Cánh tay cô vươn qua ôm chặt con Teddy to lớn màu nâu bên cạnh vào lòng, đầu thì gối lên bụng con gấu, trông không khác gì một tiểu công chúa cả. Mái tóc đen nhánh mềm mại hơn cả mây trời ôm lấy khuôn trăng bầu bĩnh, đã thế còn vương một chút nước miếng chảy ra từ khoé miệng.

Tư Dạ Phong cười dịu dàng đi tới, ngồi xuống bên cạnh Mạc Hân Như, ngón tay thuôn dài chuyển động trên da mặt cô, đầy ôn nhu và sủng nịnh. Anh ghé vào tai cô thì thầm, “ Bảo bối, dậy đi thôi.”

Hơi thở nam tính phả lên da, làm Mạc Hân Như bị nhột, cô 'ưm' một tiếng rồi từ từ mở mắt. Đôi đồng tử sáng ngời hiện ra, cô chớp chớp vài cái, đột nhiên nhận ra người nào đó đang chăm chú nhìn mình. Tư Dạ Phong, không phải ngắm mình suốt khi mình ngủ đó chứ?

Mạc Hân Như chống tay ngồi dậy, bộ đồ pyjama con cá vì thế mà hoàn toàn lộ khỏi chăn, càng làm tăng thêm vẻ trẻ con đáng yêu. Cô bế Teddy đặt nó lên đùi nhìn Tư Dạ Phong, “ Anh cứ ngồi đó ngắm em suốt sao?”

Tư Dạ Phong lấy lại hồn, dáng người to lớn đứng dậy, anh cúi người xuống bế cô lên xong sải bước khỏi phòng ngủ. Mạc Hân Như bị ôm đi bất ngờ, cô ôm chặt lấy cổ của Tư Dạ Phong, bên tay vẫn cầm một Teddy to lớn. Anh cứ ngang nhiên bế cô đi xuống nhà, mấy người hầu nữ nhìn thấy thế mới bụp miệng cười trộm, hại cô xấu hổ không thôi. Mạc Hân Như úp mặt vào lồng ngực rắn chắc, nhỏ giọng, “ Thả em xuống đi, anh không thấy mộ người đang chú ý đến ta à?“.

Tư Dạ Phong nghe vậy bỗng cười lớn, “ Anh không sợ, cứ để họ nhìn, thế mới khiến cho họ không dám đụng chạm đến em.”

Đi vào bàn ăn, Tư Dạ Phong một thân ngồi xuống đặt Mạc Hân Như trên đùi, mà trên người cô còn ôm Teddy to lớn. Anh nhíu mày chỉ tay vào con gấu, “ Vợ, em bỏ nó ra đi.”

Nào ngờ cô lại càng ôm chặt Teddy hơn, “ Nếu muốn em bỏ nó ra anh phải chấp nhận yêu cầu của em, nếu không thì còn lâu.”

Mặt Tư Dạ Phong lập tức đen như đít nồi, anh thở dài một hơi rồi vươn tay ra vén tóc qua đằng sau tai cô, “ Vậy em muốn cái gì?”

Mạc Hân Như không khác gì cá gặp nước, vui vẻ nói điều kiện, “ Anh phải cho em trở lại trường, em không muốn kết thúc học kì bị đánh dấu nợ mộn đâu.”

Tư Dạ Phong bật cười, “ Nhưng nếu em muốn quay lại trường thì phải chấp nhận điều kiện của anh.”

Đây gọi là gậy ông đập lưng ông sao?

Cái miệng mọng đỏ chu ra như cái mỏ vịt, “ Xin mời nói.”

Dáng vẻ dễ thương ấy bỗng khiến Tư Dạ Phong yêu không thôi, anh cắt một miếng thịt bỏ đặt lên trước miệng, Mạc Hân Như thuận theo, há mồm ra ăn trọn miếng thịt, “ Nếu em muốn đi, phải chấp nhận có hai vệ sĩ luôn ở bên cạnh, hơn nữa, mỗi khi tan học phải theo anh về đây.”

Sao mà cô lại cảm thấy mình giống như thiếu nữ bị cấm cung vậy chứ? Ừ thì tuy Tư Dạ Phong có tính chiếm hữu rất cao nhưng không nên tước mất sự tự do của cô như vậy!

“ Sao vậy? Không đồng ý à?” Tư Dạ Phong đút thêm một miếng thịt nữa cho cô.

Mạc Hân Như ngay tức khắc gật đầu lia lịa, trông vô cùng giống búp bê lắc lư. Anh vươn tay ra cầm con Teddy đặt xuống một bên, tay kia giữ chặt không cho cô động, “ Vợ, em đẹp như thế này anh không muốn người khác nhòm ngó đến em. Hay là thế này, em có thể mang tiểu Lục đến biệt thự, anh sẽ cho người đưa các em đi chơi mỗi khi em muốn, được không?“.

Cô tỏ vẻ hài lòng đắc ý, vui vẻ cầm dĩa gắp miếng rau trên đĩa ăn, nhưng cô lại dừng lại môt lát, nghi ngờ nhìn Tư Dạ Phong, “ Anh nói xem, tiểu Lục cô ấy thế nào rồi?”

Ai nha, hoá ra tiểu bạch thỏ lại để ý tới vậy, Tư Dạ Phong cũng không hề giấu diếm, nhẹ nhàng vuốt tóc cô nói, “ Khi em ngủ, Thiên Dạ có gọi điện cho anh, để anh xem, cô bạn bé nhỏ của em có học võ đúng không? Hình như rất giỏi là đằng khác.”

Cô gật đầu, đúng vậy, tiểu Lục học võ từ năm lên 5 rồi, hồi tiểu học có một đứa bắt nạt cô, cuối cùng bị cô ấy xử cho 1 tuần nằm viện.

Tư Dạ Phong dừng lại cười một chút, rồi nói tiếp, “ Cô ấy đánh cậu ta thâm tím mắt bên trái, còn cào thêm mất vệt sau lưng.” Anh nhớ rõ vẻ uỷ khuất của Lãnh Thiên Dạ khi nói trên điện thoại, cậu ta vốn có thân thủ rấ tốt, nay bị hại bởi một cô bé 1m60, lúc đầu anh còn có chút không tin.

Nhưng nghe bảo bối xác nhận vậy, xem ra Lãnh Thiên Dạ gặp phải hổ cái rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.