Ông Xã Ác Ma Của Tôi

Chương 50: Chương 50




1 năm sau...

“ Bảo bối, em đừng để đầu của bảo bảo thấp thế chứ, Bảo Nhi mà biết cô ấy sẽ xé xác em ra cho mà xem.”

Tư Dạ Phong đón lấy em bé từ tay Mạc Hân Như, vẻ mặt cưng chiều sủng nịnh đùa nghịch với bé trai trong lòng. Từ sau khi Lãnh Thiên Dạ mất, cha mẹ Lãnh Thiên Bằng và An Quế Hi liền đón Tiểu Lục về nhà làm con dâu, chăm sóc cô ấy và cả đứa bé trong bụng. Theo như cô biết, sau khi Tư Dạ Phong “mai mối” cho Lãnh Thiên Dạ với Tiểu Lục, Lãnh Thiên Dạ sống chết đều không buông tha cho Tiểu Lục, cô ấy còn kể đến cả trốn vào nhà vệ sinh rồi anh ta vẫn đứng ở ngoài canh. Không hiểu kiểu gì mà Tiểu Lục đồng ý về nhà sống chung với Lãnh Thiên Dạ, từ đó xảy ra quan hệ.

Mạc Hân Như không cần đoán cũng biết, Tiểu Lục một mình mang thai rồi sinh con không hề sung sướng gì, nhất là khi không có cha đứa bé ở bên.

“ Phong, sao anh cứ tranh quyền bế em bé với em thế? Lãnh Thiên Bảo là cháu em cơ mà.” Mạc Hân Như hất ức nhìn thằng bé đang sung sướng nằm trong ngực Tư Dạ Phong.

“ Em phải để anh làm quen chứ, về sau nếu mà em có sinh con thì để anh bế con cho, em không cần làm gì đâu.”

“ Được rồi, đây là con mình cơ mà, trả thằng bé đây.” Tiểu Lục đột nhiên xen ngang cuộc nói chuyện, ôm lấy con trai.

Thằng bé nhìn thấy mẹ hai mắt liền sáng như sao, bi bô như mèo kêu xong áp mặt vào ngực Tiểu Lục, yên tĩnh nhắm mắt ngủ. Tiểu Lục đắp chăn cẩn thận lại cho con rồi nhẹ nhàng đặt thằng bé vào trong nôi, bắt đầu hát ru.

“ Vợ ơi mình đi về thôi, em mà ở đây chắc sẽ không cho Thiên Bảo ngủ trưa mất.” Tư Dạ Phong tươi cười nắm tay Mạc Hân Như đi ra ngoài.

*

Anh lái xe đưa cô trở về căn nhà mà hồi xưa anh từng ở, bây giờ Tư Dạ Phong đã cho tân trang lại rất nhiều, riêng phòng cua anh lúc bé là không có sửa lại, vì người nào đó nói muốn cho con trai thấy được ông bố của nó hồi xưa chăm chỉ học tập ra làm sao. Căn phòng ngủ của cha mẹ anh giờ thành phòng ngủ của bọn họ, hơn nữa, Tư Dạ Phong còn lắp trần nhà có nhiều thanh ngang để tiện treo cô lên, thích thú ngắm nghía. Lúc đầu Mạc Hân Như bị làm thế suýt nữa đá chết Tư Dạ Phong, cuối cùng chưa kịp chạm vào người anh đã bị anh nhào vào ăn sạch từ đầu đến chân. Nói thật chứ cô không biết trong đầu anh có bao nhiêu ý nghĩ xấu xa nữa.

“ Vợ à, từ sau khi cưới rõ ràng làm việc có năng suất như thế, tại sao mà chỗ này vẫn không nhô lên được tí nào?” Tư Dạ Phong trề môi chỉ tay vào bụng cô.

Mạc Hân Như thẹn quá hoá giận, quay đi không thèm nói chuyện với anh.

Đột nhiên anh giơ bàn tay ra bắt đầu đếm, cuối cùng kích động hét lên, “ Bảo bối, dì cả của em đã chậm 3 ngày rồi.”

Mạc Hân Như giật mình, nhẩm lại trong đầu. Đúng là đã chậm ba ngày rồi, chẳng lẽ...Cô quay ra nhìn anh, anh nhìn cô, cả bầu không khí bỗng trở nên tĩnh lặng đến lạ thường, chỉ còn tiếng chíp chíp phát ra từ cục xương đồ chơi của Tiểu Xán.

Tư Dạ Phong hít một hơi thật sâu cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng, cúi xuống hôn cô một cái, “ Mình đi bệnh viện thôi.”

“ Chúc mừng hai người, em bé đã được 1 tuần tuổi; trong ba tháng đầu phu nhân cần tránh các hoạt động mạnh, nên chăm chỉ phơi nắng buổi sáng mỗi tuần 3 lần. Trong thời gian này phu nhân sẽ hay bị nghén nên người nhà cần chú ý nấu những thực phẩm bổ sung dinh dưỡng.”

Tư Dạ Phong gật đầu lia lịa, chăm chú ghi chép từng lời bác sĩ nói không sót một chữ nào, chỉ thiếu cái học thuộc lòng thôi.

Trên đường về, cô vẫn chưa kịp tiêu hoá hết mọi việc vừa xảy ra, Mạc Hân Như nhìn xuống cái bụng bằng phẳng của mình, cô thật sự...sẽ mang thai sao? Cô không nằm mơ chứ?

Từ bé đến giờ cô vẫn tò mò không biết cảm giác làm mẹ sẽ như thế nào, là mệt mỏi hay yêu thích? Thế nhưng bây giờ chính mình đã mang thai, cũng có chút bất ngờ thật.

Cô quay sang nhìn Tư Dạ Phong, tuy anh đang chăm chú lái xe nhưng vẻ mặt không giấu nổi sự vui mừng, anh quẹo sang bên trái, đi theo hưinsg về trung tâm thương mại, “ Trước tiên hết ta phải đi sắm đồ chuẩn bị cho con chúng ta ra đời đã, tuyệt đối không thể để bất kì thiếu sót nào.”

Nghe câu này cô suýt cười ra nước mắt...

Tổng giám đốc, con anh cần 9 tháng nữa mới ra đời cơ.

Đúng như lời Tư Dạ Phong nói, anh gần như lựa hết các đồ cho trẻ sơ sinh trong trung tâm thưing mại, cửa hàng nào cũng phải ghé vào một lần, mà một lần ghé vào là mua được một đống đồ, cả con trai lẫn con gái. Tuy Mạc Hân Như biết anh giàu nứt vách, tài sản dùng đến mười đời cũng không cạn nhưng có cần phải phung phí thế không?

Anh xoa đầu cô, hôn nhẹ một cái lên má, “ Thừa còn hơn không vợ à, nhỡ đâu lại là sinh đôi thì sao? Thế thì càng phải mua nhiều hơn.”

Cô chẹp miệng lắc đầu..

“ Phải rồi Phong, mình cũng nên thông báo cho cha mẹ anh biết chứ?” Cô kéo tay áo anh.

Mặc dù bây giờ Lãnh Thiên Bằng và Tư Dạ Phong đã nhận lại nhau nhưng anh vẫn rất ít khi về thăm họ, cùng lắm lúc đi tới chơi với Lãnh Thiên Bảo có chào hỏi vài ba câu, còn đâu cũng chỉ im lặng không nói gì. Cô biết anh khó xử, từng ấy năm tưởng cha mẹ mình đã mất thì họ vẫn ở bên mình suốt bấy lâu, dù sao là người một nhà, cũng không nên lảng tránh.

Anh trầm ngâm suy nghĩ một lúc, cuối cùng gật đầu cười, “ Uhm, khi nào đi mua đồ xong sẽ qua chỗ họ.”

“ Phong, anh đừng nên tránh mặt họ, dù sao đó cũng là cha mẹ anh, mất đi một người con trai đã đủ làm họ đau lòng rồi, mất đi người thứ hai thì không biết sẽ...”

Lời của cô chưa dứt, Tư Dạ Phong đã cúi xuống hôn cô thật sâu, “ Anh biết rồi, từ bây giờ mỗi tuần sẽ đến thăm họ, được không?”

Mạc Hân Như cười, cô vòng tay qua cổ anh, đáp lại nụ hôn một cách nồng nhiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.