Roẹt...
Cửa phòng bệnh được đẩy ra, cô y tá phụ trách mang thuốc đi vào.
Đột nhiên...bộp!
Cô ý tá hoảng hốt chạy đi, miệng không ngừng la hét, “ Bác sĩ Nham! Lãnh tiên sinh tỉnh rồi!”
Nham Hạo trong bộ đồ bệnh viện nghe được tin liền vội vã chạy đến phòng bệnh, anh thở hồng hộc nhìn con người đang kêu ư ư cố gắng ngồi dậy kia, ánh mắt liền xẹt qua tia vui mừng. Anh hất cằm với cô y tá, “ Cô mau gọi vợ cậu ta đến đây.”
Cô ý tá nhận lệnh, nhanh chóng gọi cho Tiểu Lục.
“ Thưa Lãnh phu nhân, chúng tôi cần cô tới bệnh viện ngay lập tức.”
Tiểu Lục đang cho con trai ăn sữa nghe thấy lời này của cô y tá có đôi chút khó hiểu. Cha mẹ Lãnh đều đang ở nhà, Tiểu Như thì được Tư Dạ Phong đưa ra nước ngoài dưỡng thai rồi, mọi thứ đều rất bình thường mà.
“ Nhưng có việc gì quan trọng không vậy?” Cô hỏi lại.
Cô ý tá ở đầu dây bên kia nhìn Nham Hạo, ấp a ấp úng không biết trả lời ra sao. Anh hiểu ý, nhận lấy điện thoại từ tay cô ý tá, “ Bảo Nhi, tôi đã lừa dối cô một chuyện, đừng chửi bới tôi vội, tôi cần cô đến bệnh viện ngay lập tức...Lãnh Thiên Dạ...sống lại rồi.”
Đoàng!
Tiểu Lục nghe xong như sét đánh ngang tai
Bình sữa trong tay cô rơi xuống, sữa tràn lênh láng ra khắp mặt thảm. Còn Thiên Bảo thì khóc oa oa rất khó nghe.
Tiểu Lục cảm thấy cả người cô cứng đờ, Lãnh...Lãnh Thiên Dạ còn sống ư?
“ Cô hãy đến bệnh viện ngay đi, đợi đến rồi tôi sẽ giải thích mọi chuyện cho cô.” Nham Hạo vội vã nói tiếp.
Tiểu Lục ném phăng chiếc điện thoại vào một xó, nhanh chóng gọi người giúp việc chăm sóc cho Thiên Bảo rồi mình thì chạy ra ngoài, đến cả quần áo ngủ cũng không thèm thay.
Cô cảm thấy trong đầu đều là một mảng hỗn loạn, sao Lãnh Thiên Dạ vẫn sống? Rõ ràng chunhs tay cô đã nhận tro cốt của anh từ Nham Hạo...tất cả đó đều là giả sao?! Tên khốn khiếp đó đã lừa cô, cô không thể nào chấp nhận được.
Lãnh Thiên Dạ còn sống, cha của con trai cô còn sống!
Taxi dừng bánh ở bệnh viện Nham Nam, Tiểu Lục liền đưa tất cả tiền trong người cho tài xế lái xe rồi vội chạy xuống, không để ý tới việc người ta có gọi cô lại vì thừa tiền, bây giờ cô chỉ quan tâm tới một điều...Lãnh Thiên Dạ chưa chết, anh vẫn còn sống.
Tiểu Lục chạy như điên dọc theo hành lang bệnh viện, cuối cùng gặp được Nham Hạo ở trước chửa một phòng bệnh.
Cô chạy đến định mở cửa xông vào thì bị Nham Hạo ngăn lại. Cô vùng vẫy, cố thoát khỏi sự kiềm chế, “ Tránh ra! Anh tránh ra! Dạ còn sống, anh lừa tôi! Tôi cần gặp anh ấy.”
“ Cô bình tĩnh đi! Một người sống thực vật mới tỉnh lại sẽ chưa lấy lại được ý thức, cô mà chạy vào đó chỉ tổ làm mọi việc rối loạn thêm. Cậu ấy đã đánh năm người của chúng tôi đến chảy máu rồi, cô muốn mình là nạn nhân tiếp theo sao?!”
Sống thực vật?
Suốt thời gian qua anh đã sống thực vật sao?
Hốc mắt cô ẩm ướt, mặc kệ lời nói của Nham Hạo, vẫn ngoan cố muốn chạy vào, “ Đồ lừa gạt, anh cút đi!! Anh làm tôi nghĩ rằng anh ấy đã chết! Anh là đồ lừa gạt!”
Nham Hạo ức chế nắm chặt lấy hai bả vai của Tiểu Lục khiến cô có chút nhói đau, “ Cô bình tĩnh đi! Bây giờ theo tôi đi nói chuyện, kể cả cô có là vợ cậu ta thì đi vào đó cũng bị đánh cho tơi bời thôi!”
Không kịp đợi Tiểu Lục lên tiếng, Nham Hạo một mạch kéo Tiểu Lục vào văn phòng mình đóng sầm cửa lại.
Tiểu Lục quỳ xuống mặt đất lạnh lẽo, nước mắt cô không ngừng chảy ra từ khoé mi, tưnhf giọt đọng lại xuống thềm gạch.
“ Anh nói đi, tại sao lại lừa tôi, tại sao lại nói dối tôi?!” Cô ôm lấy đầu không ngừng lắc.
Nham Hạo chỉ biết thở dài đỡ Tiểu Lục ngồi lên ghế, “ Đều là mong muốn của cậu ấy cả. Trước khi vụ việc xảy ra, cậu ta có đến gặp tôi và nói rằng cho dù cậu ta có sống đi chăng nữa thì không được tiết lộ cho cô biết vì sợ sẽ tổn thương đến cô. Thế nên ở hiện trường, tôi đã lén âm thầm nhờ người mang Lãnh Thiên Dạ đi và để người thay thế vào, cô biết lúc vào đến bệnh viện cậu ta được chuẩn đoán còn bao nhiêu phần trăm sự sống không? 15%. Tôi vô cùng sợ, thế nên tự tay tôi đã phẫu thuật cho cậu ấy, nhìn những vết bỏng đáng sợ trên thân thể Lãnh Thiên Dạ tôi đều ngây người. Cuộc phẫu thuật thành công, Lãnh Thiên Dạ trở về phòng chăm sóc đặc biệt nhưng sống với tư cách người thực vật. Suốt một năm nay cậu ta luôn luôn nằm yên đó, một cử động bất chợt cũng không hề có...cho tới hôm nay. “
“ Bảo Nhi, cho dù cô có căm hận tôi, tôi mặc kệ. Dạ yêu cô, yêu cô rất nhiều, đó là điều tôi chắc chắn. Cô đã một mình sinh ra Thiên Bảo vô cùng cực nhọc, phải là người phụ nữ bình thươngf chắc sẽ không chịu nổi cú sốc này. Vậy nên, từ bây giờ, cô nên chăm sóc bản thân thật tốt, về phần Dạ, cứ để cậu ta từ từ khôi phục ý thức rồi từ đó toàn quyền cô xử lí.”
Tiểu Lục không khóc nữa, chỉ yên lặng từ đầu đến cuối nghe Nham Hạo kể lại sự việc.
Anh đã tỉnh lại, cô không mong gì hơn điều đó.
Từ bây giờ, gia đình ba người sẽ được xây dựng, cô sẽ chăm sóc anh thật tốt, không bao giờ buông tay ra nữa.
Hồi xưa chỉ vì tính ngang bướng của mình mà đã hại anh đau khổ, kể từ nay, cô tuyệt đối không rời xa anh nữa, sẽ không bao giờ hối hận vì đã yêu anh!