Mà lúc này, ở
trước khu nội trú, trong màn đêm, một bóng người thẳng tắp đứng ở đó,
nhìn phòng bệnh của An Nhiên ở đèn được tắt, bóng người kia mới phản
ứng.
“Môn chủ, đêm đã khuya, chúng ta nên trở về.” Một tiếng nói vang lên mang theo tia thở dài.
Diêm Tử Diệp đứng ở đó đã từ rất lâu, từ lúc tuyết mới bắt đầu rơi lác đác giờ trên đất đã có một lớp tuyết.
Khi Diêm Tử Diệp nhận được tin, thì màn đêm đã buông xuống.
Khi hắn nhận được tin An Nhiên đến bênh viện, thì hắn liền chạy tới, hắn cũng không biết rằng An Nhiên có bị thương hay không.
Khi hắn đến bệnh viện, người đi theo hắn mới nói cho hắn biết, thì cảm giác lo lắng hắn mới lắng xuống.
Nói chung là hắn rất lo lắng.
Dù cho hiện tại cô vì bị thương mới đến bênh viện thì hắn có thể làm được
gì ? Cô sẽ không muốn gặp hắn, Phó Quân Hoàng mới là người mà cô ấy cần.
”Lão Lưu, ông nói, tôi nên làm cái gì ? “ Trong màn đêm, Diêm Tử Diệp nhìn ánh sáng nhạt trong phòng bệnh, hoảnghốt hỏi.
Người được gọi là lão Lưu là một người có mái tóc bạc trắng, lưng của ông ta
có chút khom xuống, trên mặt tràn đầy nếp nhăn không nhìn rõ được biểu
cảm của ông, nhưng ánh mắt tràn đầy tinh tường.
”Cậu cảm thấy cậu sai ở đâu ? Nếu đã thấy sai ở nơi nào thì sửa sai liền, chỉ cần là
thành tâm sửa chữ, thì không một ai có thể không tha thứ cho cậu.”
”Sẽ không.” Sẽ không, mặc dù là hắn có đem trái tim của mình giao ra, thì gia cũng sẽ không tha thứ cho hắn.
Nếu bây giờ mà hắn có xuất hiện trước mặt gia, thì ngài ấy cũng không thèm liếc hắn một cái nào.
”Môn chủ…” Lưu lão thở dài, “Có một số việc trời đã định thì không thể nào thay đổi được.”
”Trời đã định sao ?” Diêm Tử Diệp nhìn bầu trời đen, nỉ non nói.
Lưu lão là một bô lão trong Tần môn, trước khi Tần Lam được sinh ra, Lưu
lão đã có ở Tần môn, nghe nói trước kia ông là người ở bên phu nhân, ông ấy không chính thức là người Tần môn nhưng lại được Tần môn che chở.
Ở Tần môn, mọi người không tự chủ nhượng bộ ông ba phần, năm đó khi Tần
Lam còn ở tại Tần môn, Lưu lão chăm sóc cuộc sống của cô hằng ngày, mặc
dù Diêm Tử Diệp nhốt Tần Lam lại thì Lưu lão vần chăm sóc cuộc sống hằng ngày của cô, thậm chí còn không sợ Diêm Tử Diệp.
”Trở về thôi.” Nói xong, Diêm Tử Diệp bước đi tiêu sái, bông tuyết rơi trên vai của hắn.
Lưu lão còn đang giương dù, ông không đuổi kịp hắn ta, tầm mắt của ông nhìn ở phía ánh sáng nhạt, trên gương mặt đầy nếp nhăn của ông lộ ra một tia cười nhàn nhạt.
Chỉ cần hạnh phúc, là tốt rồi.
Phu nhân có thể, an tâm.
Lưu lão miễn cưỡng bước nhanh đuổi theo bước chân của Diêm Tử Diệp, ô che
lên đầu của hắn, “Chỉ có chăm sóc tốt bản thân, thì mới có tinh lực đi
tranh đoạt.”
Diêm Tử Diệp sửng sốt, quay đầu nhìn cánh cửa của bệnh viện.
Chỉ có chăm sóc tốt bản thân, mới có tinh lực đi tranh đoạt.
Lúc Diêm Tử Diệp rời đi không bao lâu, có hai chiếc xe hơi màu đen chậm rãi chạy đến trước cửa bệnh viện rồi dừng lại.
Trong màn đêm.
Khu nội trú so với phòng cấp cứu yên tĩnh hơn rất nhiều, trong hành lanh cơ hồ không có ai.
Từ trên xe có ba người bước ra, bọn họ đi nhẹ nhàng chậm chạp hướng đến khu nội trú mà đi.
Y tá trưởng trực ban ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ một cái, “Tiên sinh, thật xin lỗi, xin hỏi các người tìm ai?” Từ tầng trệt lên lầu bốn muốn vào
phải đăng kí.
Ba người liếc nhìn lẫn nhau, sau đó cùng rơi vào người y tá trực ban kia, không nói.
Y tá cười cười: “Thật xin lỗi tiên sinh, nếu ngài không nói ngài là ai,
muốn tìm ai thì không thể lên.” Trong tay của cô ta là một biểu đăng kí, nở nụ cười nghề nghiệp.
Nhưng ba người đó vẫn không nói lời nào, chỉ nhìn cô ta.
Nhìn thấy được người y tá đó đã sợ hãi, ngay cả nụ cười trên mặt đã cứng lại rồi.
“Nếu các người…”
Y tá chưa nói hết thì ba người kia đoạt lấy bảng đăng kí trong tay cô ta, trong bảng đăng kí là tư liệu của bệnh nhân trong bệnh viện.
Y
tá sửng sốt, “Tiên sinh, xin đem bảng đăng kí trả lại cho tôi.” Vẻ mặt
căng thẳng của y tá trực ban, tay mò tới cái nút hồng ở dưới bàn làm
việc, hành vi của ba người này rất kì lạ, hẳn là nên kêu bảo vệ.
Ba người nhanh chóng tìm kiếm trên bảng đăng kí, khi tìm thấy được cái gì
đó ở trang sau thì họ trả lại cho y tá trực ban, nhưng trong lúc đó có
một người nắm lấy y tá trực ban, trước khi cô chưa kịp la lên thì đã bị
bịt miệng, sau đó xoay cổ của cô, vặn qua một bên!
Người nọ linh hoạt làm tắt thở y tá trực ban, rồi để cô ta dựa trên bàn làm việc, thoạt nhìn giống như đang ngủ.
“506”. Bọn họ muốn tìm phòng 506.
Sửa sang lại quần áo, một lần nữa cầm lấy bảng đăng kí, trầm mặt, đi lên lầu 5.
Ở một bên khác.
Trong khách sạn Tinh cấp.
Một người mặc trang phục võ sĩ, cái đầu bóng lưỡng, đang ngồi trên sofa,
trong tay là một thanh kiếm dài, ánh mắt của hắn như một lưỡi dao sắc
bén, “ Ông xác định được hôm nay người của ông sẽ thành công?” Tiếng hoa được nói ra hoàn toàn biến vị.
“Tôi nhận được tin, Phó Quân
Hoàng bị thương, có người nói Phó An Nhiên kia cũng xảy ra chút vấn đề,
chỉ cần không có gì bất ngờ, thì người của tôi nhất định sẽ diệt được
bọn họ.” Người đầu trọc đối diện hung ác nói.
“Kim tiên sinh, tôi mặc kệ là đêm nay có thành công hay không, nhưng đến lúc đó ông đừng
quên đã đáp ứng với đại nhân của tôi chuyện gì.”
“Tá Đằng tiên
sinh, Kim Ân Thánh tôi khi nói đều nhất ngôn cửu đỉnh.” Người này chính
là Kim Ân Thánh là một người nổi danh ở Đại Hàn, là cha của Kim Mẫn Tích người mà bị An Nhiên đánh tàn phế.
Tá Đằng lau kiếm của bản
thân, trên mặt hiện lên một tia châm chọc, “Kim tiên sinh, đại nhân tôi
nói, nếu như thất bại, mời ngài, cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
Ngài biết đó, nếu đắc tội với đại nhận của tôi sẽ không có kết quả tốt.”
“ Ông đây là uy hiếp tôi?” Kim Ân Thánh ngồi trên sofa ánh mắt lạnh lẽo,
tay đặt trên tay vịn chợt nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi lên.
Nhìn thấy Kim Ân Thánh như thế, Tá Đằng không chút phản ứng, hắn tiếp tục
lau sáng kiếm, “Kim tiên sinh, tôi nghĩ ông bây giờ không muốn cùng đại
nhân tôi nể mặt, ông có biết, chúng tôi là người của tổ chức Hành Hương, không phải là người dễ bị lừa gạt.”
“Tá Đằng Quân, tôi nghĩ trước khi chúng ta đến Hoa Hạ, thì thành ý của tôi đã quá rõ ràng.”
“Cái này không phải là Kim tiên sinh ông có thể định đoạt.”
Kim Ân Thánh nắm chặt tay, nếu như không phải muốn nhờ vả hắn, thì Kim Ân Thánh ông làm sao có thể nuốt giận này xuống bụng đây?
Vì con trai ông ta, ông ta muốn họ Phó trả một cái giá thật lớn! Nếu như
Phó An Nhiên phế đi chân của con trai ông thì ông ta muốn mạng của cô!
Hôm nay, là thời cơ không thể tốt hơn, nếu như bỏ lỡ, thì không biết đợi đến khi nào.
Trong bệnh viên quân khu.
Có ba bóng người đến phòng 506, trong phòng có ánh sáng, bọn họ không biết người đã ngủ hay vẫn còn thức, bọn họ đứng ở trước cửa, chờ một lát,
nghiên tai lắng nghe, không nghe được tiếng động trong phòng phát ra.
Trong ba người có một người hướng về hai người kia ra dấu bảo họ thủ thế, khi hai người kia gật đầu, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh.
Cánh cửa được đẩy ra không một tiếng động, đi vào trong phòng, nhìn thấy ở giường hơi nhô lên, ba người nhất thời nín thở.
Bước từng bước nhỏ đến bên giường, từ trong áo lấy ra một khẩu súng cách âm, ba người nhắm đến nơi nhô lên trong chăn, mở khoá an toàn, nổ súng.
Khi nổ được mấy phát súng, bọn họ mới đem chăn xốc lên ---!
Ngay khi vén chăn lên, trong nháy mắt, vẻ mặt của ba người nhất thời kinh biến.
Dưới chăn không có ai!
“Tìm chúng tôi?” Một tiếng nói khoan thai trong phòng bệnh tĩnh mịnh vang lên.
Ba người đột nhiên cả kinh, xoay người, giơ súng hướng về phía người đang ẩn ở rèm cửa sổ.
Pằng, pằng, pằng ----
Ba tiếng súng vang lên, là ba cánh tay bị phế.
Súng trong tay Phó Quân Hoàng còn đang bốc khói, anh đứng bên cạnh An Nhiên, ánh mắt băng hàn.
An Nhiên thản nhiên bước đến trước mặt một người, dùng súng chĩa tay mi
tâm của người đó, tiếng nói trầm thấp, “Nói, Kim Ân Thánh phái mày đến
làm gì, hửm?”
Đồng tử người nọ nhất thời phóng lớn.
Trong nháy mắt bọn họ đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra, bọn họ đã rơi vào bẫy! Sư phụ, sư phụ đang gặp nguy hiểm!