Khi Kim Ân Thánh bước đến lãnh thổ của Hoa Hạ, thì mọi hành tung của ông ta đã bị An Nhiên khống chế.
Nhưng cô không nghĩ đến, là Kim Ân Thánh là tìm đến cô.
An Nhiên vừa dứt lời, cửa phòng bị đẩy ra, đèn trong phòng sáng choang, ở bên ngoài phòng bệnh, có một vài người đứng bên ngoài phòng bệnh, mà trong đó Ngân Lang mặc trang phục bệnh nhân trong tay hắn có một khẩu súng lục, biểu cảm lạnh lẽo đứng ở cửa.
Phó Quân Hoàng muốn động, lại bị ánh mắt của An Nhiên trừng mà đứng tại chỗ.
Bệnh nhân mà muốn lộn xộn cái gì?
Tình huống bất ngờ như vậy là ba người họ bị doạ sợ, bọn họ hoàn toàn không tính đến xảy ra tình huống như thế.
“Không nói?” An Nhiên mỉm cười chĩa chĩa súng, di dời khẩu súng ở mi tâm của hắn, “Tốt lắm.”
Nói xong, An Nhiên không chút khách khí, trước mặt đồng bọn của hắn mà trực tiếp nở súng.
Pằng---
Súng có thiết bị giảm thanh nên tiếng súng không lớn, nhưng cái tên Đại Hàn kia lại bị An Nhiên làm cho thủng một lỗ trên đầu! Mà mấy người đứng ở cửa làm như không thấy chuyện đó, bọn họ che chắn ở cửa ra vào, biểu cảm bất động.
“Cô giết hắn!” Một tiếng nói kinh sợ vang lên.
An Nhiên cảm thấy rất hưng thú, không nghĩ tới người này có thể nói được tiếng Hoa, tuy rằng không lưu loát, nhưng tốt xấu gì cũng nói được mà phải không?
Hai gã người Hàn này có biểu cảm đẹp mắt, bọn họ không nghĩ An Nhiên lại lớn mật như vậy, cái gì cũng không nói, trực tiếp liền … Trực tiếp giết chết sư huynh của bọn hắn!
Sư huynh là người mà sư phụ coi trọng nhất, nếu biết sư huynh đã chết, Phó An Nhiên nhất định không có cái kết tốt!
Thủng một cái lỗ trên đầu không biết có cảm giác thế nào, nhưng trên quần áo của An Nhiên dính máu, từ trước đến giờ không biết thế nào nhưng cô không thích màu máu.
“Không nên gấp gáp, chẳng mấy chốc sẽ đến các người.” Từ trong tay Ngân Lang tiếp lấy một cái khăn ướt màu trắng, khoé môi của An Nhiên gợi lên một tia người lãnh huyết.
Phó Quân Hoàng ngồi trên sofa mặt không chút biểu cảm, đối với anh mà nói, mặc kệ An Nhiên như thế nào, đều là bảo bối của anh, mặc kệ là cô hung tàn đến cỡ nào, ác độc thế nào, cũng đều là bảo bối là anh trân quý nhất.
Anh hết sức chăm chú nhìn An Nhiên, đáy mắt là một mảnh ánh sáng dìu dịu, khi Ngân Lang thấy được ánh mắt đó thì đột nhiên trong đáy lòng xuất hiện trong trận phát lạnh.
Hắn nghĩ, nếu quân chủ muốn giơ súng giết huấn luyện viên thì huấn luyện viên sẽ tự động lên nòng súng, sau đó đưa khẩu súng đó cho quân chủ…
“Không, tôi không muốn chết.” Tên kia nói tiếng Hoa, người không tự chủ lắc đầu, tuy rằng hắn có võ, nhưng đối mặt với súng thật thì hắn làm sao có thể chống cự được với cái thứ đó?
Trên thế giới này không có người nào là không sợ chết, hắn cũng như thế.
Hiện tại, hắn mới hai mươi mấy tuổi, cuộc đời của hắn mới bắt đầu, tuy rằng sư phụ là người đào tạo hắn, nhưng hắn cũng không thể vì sư phụ mà mất đi tính mạng của bản thân, một người nếu không còn tính mạng thì sẽ không có cái gì cả.
“Hửm?” An Nhiên cười cười, “Có người không muốn chết.”
“Tôi, tôi có thể nói cho cô biết sư phụ đang ở đâu, cô…”
Tên còn lại có vẻ ngoài cường tráng hình như hiểu được một ít tiếng hoa, khi hắn nghe thế, hắn kéo người kia, biểu cảm cực kì phẫn nộ, hắn hướng về người kia lớn tiếng nói.
“Tôi không muốn chết!” Tên người đại hàn kia sợ chết kêu to, hắn đẩy tên người đại hàn cao lớn ra, sau đó nhìn An Nhiên lớn tiếng hô, “Tôi biết sư phụ tôi đang làm cái gì, tôi có thể nói cho các người nghe, với điều kiện là không thể giết chúng tôi.”
An Nhiên nhíu mày, “Hiện tại, các người không có tư cách nói điều kiện.”
Cô không cần bọn họ nói cho cô biết Kim Ân Thánh đang ở đâu, hiện tại người của Vô Xá đang theo dõi ông ta. Điều duy nhất cô tò mò là, sau lưng Kim Ân Thánh ở Đế Đô là ai.
Khi Kim Ân Thánh ở Nhật Bản tìm người hợp tác, là Tiểu Dã Long ở Hành Hương, nhưng một Tiểu Dã Long làm sao có thể ảnh hưởng được Hoa Hạ?
“Kim Ân Thánh đã cùng ai tiếp xúc?” Súng trong tay An Nhiên chuyển động, ánh mắt của An Nhiên dừng trên người nọ, biểu cảm lạnh nhạt.
Hai người Đại Hàn không nghĩ đến An Nhiên lại hỏi như vậy, biểu cảm của hắn hơi cứng lại, “Tôi không biết. Tá Đằng Quang đang ở bên cạnh sư phụ, Tá Đằng Quang rất lợi hại, rất nhiều chuyện là ông ta liên hệ, bao gồm chuyện các ngời đang nằm bệnh viện, là do Tá Đằng Quang nói với sư phụ.”
Tá Đằng Quang? Cô có chút ấn tượng với người này, là người mà người của cô điều tra.
Hai người này nhất định là không đem lợi ích cho nhau rồi.
Cô hướng đến Ngân Lang liếc mắt ra hiệu, lập tức Ngân Lang đứng ở cửa phất tay với những người bên ngoài, mọi người tiến lên, trực tiếp kéo hai người kia ra bên ngoài.
Một tiếng chuông điện thoại dễ nghe vang lên, là điện thoại của An Nhiên.
“Nói.” An Nhiên không kiêng dè Phó Quân Hoàng mà trực tiếp nghe điện thoại.
An Nhiên vừa dứt lời, Lam Nhược Khê ở đầu bên kia nặng nề nói:
“Quân chủ, không thấy Kim Ân Thánh cùng Tá Đằng Quang.
“Chờ chút!” An Nhiên hướng ra bên ngoài hô lên, những người kia cùng lúc dừng lại, An Nhiên đi đến, “Xảy ra chuyện gì.”
“Khi chúng tôi đi vào phòng của bọn họ, thì trong phòng không có ai. Thế nhưng, mấy người theo dõi bên ngoài cũng không thấy nhóm người Kim Ân Thánh ra ngoài.” Hô hấp của Lam Nhược Khê có chút bất ổn, tựa như là ở nơi nào đang chạy đến.
An Nhiên vẫn chưa tắt điện thoại, mặt cô lạnh xuống, hỏi hai người Đại Hàn, “Kim Ân Thánh có nói cho các người biết, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, thì gặp nhau ở đâu không?”
Tên người Hàn cường tráng oán hận nhìn An Nhiên, giống như muốn nuốt sống cô.
“Sư phụ có nói, chỉ cần chúng tôi thành công, liền tới…” Tên người Hàn sợ chết, cũng không nói hoàn chỉnh một câu, hắn biết nếu hắn nói ra, thì hắn nhất định sẽ bị giết chết, “Không, tôi không nói. Tôi có thể mang các người đến đó, nhưng đến lúc đó các người phải thả tôi đi.”
Bên môi của An Nhiên lộ ra một nụ cười quái dị, “Được, chỉ cần mày mang tao đi, tao nhất định sẽ thả mày.”
“Cô nên giữ lời.”
“Phó An Nhiên tao, chưa từng nuốt lời.”
“Được, tôi mang cô đi.”
Phó Quân Hoàng muốn đi cung An Nhiên, nhưng lại bị An Nhiên trừng trở về, “Em sẽ xử lý chuyện của Kim Ân Thánh nhanh chống, đến lúc đó sẽ trở về với anh.”
”Anh cùng em.” Phó Quân Hoàng nắm lấy góc áo của cô mà kéo, biểu cảm bất động, con ngươi đen nhánh nhìn cô.
”Không được.” An Nhiên cự tuyệt, “Trên người anh bị thương, anh cần tĩnh dưỡng.”
”Đã tốt.” Môi anh nhếch lên. Anh làm sao có thể cho phép bảo bối của anh một mình đối mặt với nguy hiểm ? Anh muốn ở bên cạnh cô, anh không thể chấp nhận được bảo bổi của anh có một chút chuyện nào xảy ra.
An Nhiên làm sao không biết anh đang suy nghĩ cái gì ? Nhưng lúc này là không được.
”Phó Quân Hoàng ! “ Cô tức giận.
Lúc bình thường, anh sẽ nhanh chóng thoả hiệp, nhưng lúc này biểu cảm của anh bất động, ngay cả lực đạo trên tay cũng tăng lên nhiều.
”Rất nguy hiểm.” Khi nói ra ba chữ này, An Nhiên liền hối hận, không thể tự tát vào mặt mình.
”Muốn đi.” Đã nguy hiểm, vậy càng muốn đi, anh không chịu nổi khi bảo bối gặp bất kì nguy hiểm nào.
”Phó Quân Hoàng, anh đừng nháo, hiện tại anh đang bị thương. Nếu miệng vết thương nhiễm trùng thì sao ? Đến lúc đó anh bị nặng hơn thì sao bây giờ ? Anh…”
”Em sẽ bảo vệ anh.” Anh có một bí mật, chính là anh thích nhìn bảo bối sốt ruột vì anh, anh thích nhìn khuôn mặt lạnh nhạt đó vì anh mà trở nên gấp gáp, vì anh mà cô xuất hiện nhiều biểu cảm khác nhau.
Một câu nói, năm chữ đơn giản lại đem toàn bộ lời của An Nhiên muốn nói trở về.
Cô bảo vệ anh sao? Tất nhiên là vậy.
Ngoại trừ cô bảo vệ anh, còn có thể làm gì? Những việc cô làm không phải là muốn cuộc sống sau này của anh và cô đơn giản hơn sao? Không phải vì để an tâm cho cuộc sống ngày sau sao?
Cây to đón gió, họ Phó ở Đế Đô có thể nói là quyền thế ngập trời, may mắn là người họ Phó cực kì ngay thẳng, chính phái, không can dự vào các cuộc tranh đấu, giữ mình trong sạch, là một dòng dỗi độc lập. Nhưng có một câu nói, nước quá trong ắt không có cá, họ Phó cũng chính là một miếng thịt béo bở ở trước mặt bọn người kia, bọn người đó làm sao không thèm được?
Thế nhưng ăn không được, thì cũng không thể để người khác ăn, đây là thứ tâm lý nắm giữ nhiều người, đến lúc đó họ Phó sẽ gặp tình thế thế nào?
Phó lão gia tử cả đời là người thanh liêm, Phó Văn Thắng kế thừa tính khí của ông, nếu họ Phó không phải có một kì tài buôn bán là Từ Tĩnh Ngưng, thật không biết họ Phó nên làm gì.
Họ Từ ở giới kinh doanh rất có tiếng nói, mà hiện nay Từ Tĩnh Ngưng một Đổng sự trưởng, cô nữ cường nhân mạnh mẽ vang dội.
Khi ở trong nhà, Từ Tĩnh Ngưng là một hình mẫu mẹ hiền, thậm chí ở trước mặt Phó Văn Thắng, bà ấy chỉ là một người phụ nữ nhỏ, là một người phụ nữ động một chút là khóc, nhưng người phụ nữ đó đang âm thầm giúp đỡ nhiều việc.
Tất nhiên, chuyện này nếu như bị Phó lão gia hoặc Phó Văn Thắng biết được, không biết là sẽ mắng thế nào.
Lúc đầu khi An Nhiên biết hành động của Từ Tĩnh Ngưng, thì hơi kinh ngạc nhưng sau đó suy nghĩ lại, cũng thông suốt, người họ Phó quả nhiên không ai ngồi không.
“Bảo bối?” Phó Quân Hoàng kéo góc áo của An Nhiên, mày nhíu lại.
An Nhiên thoả hiệp, “Được, anh theo em, nhưng anh chỉ có thể ngồi trên xe mà chờ.”
Anh cười, “Được.” Hiện tại đáp ứng trước, sau đó đến chỗ thì nói không được?
An Nhiên thở dài, cô cẩn thận đỡ Phó Quân Hoàng, liếc mắt cảnh cáo Ngân Lang một cái, “Anh ở nơi này nghỉ ngơi cho tôi.”
Thân thể thẳng tắp của Ngân Lang nhất thời mềm xuống, hắn chỉ là gãy xương mà thôi, gãy xương nho nhỏ thôi mà.
“Nếu anh muốn sau này trở thành người tàn tật thì đi theo.”
Uy hiếp, mà uy hiếp trắng trợn!
Nếu hắn dám đi theo, quân chủ nhất định sẽ triệt để đánh gãy đùi hắn.
Ngân Lang lắc đầu, dùng sức lắc đầu, hắn còn muốn giữ gìn cái chân này để ra chiến trường.
Phó Quân Hoàng muốn nói miệng vết thương của anh không nghiêm trọng, ít nhất đối với sức khoẻ của Phó Quân Hoàng mà nói, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, hơn nữa không có loại đau đớn nào, hoàn toàn có thể xem nhẹ.
Nhưng mà An Nhiên bên cạnh anh vẻ mặt rất nghiêm túc, anh cũng chấp nhận tựa đầu vào vai của An Nhiên, khoé môi mang theo nụ cười nhàn nhạt, biểu cảm cực kì sung sướng.
Gã sợ chết người Đại Hàn tên là Tống Chính Hạo, là một trong những đồ đệ của Kim Ân Thánh, hắn là một người rất ham học hỏi, rất được Kim Ân Thánh yêu thích, mà gã cường tráng có tên là Lưu Quang Tú, cũng là đồ đệ của Kim Ân Thánh, nhưng hắn là một người ngay thẳng đến ngốc nghếch.
“Đến lúc đó, cô thật sự sẽ thả tôi, phải không?” Tống Chính Hạo vẫn lo lắng quay đầu, nhìn An Nhiên, hỏi xác định.
An Nhiên nhíu mày, “Nếu còn nói nhiều lời vô nghĩa, tao lập tức giải quyết mày.”
Lưu Quang Tú có một chuỗi lời muốn nói, biểu cảm thoạt nhìn rất kích động, hắn không tin nhìn An Nhiên, thậm chí đối với chuyện Tống Chính Hạo đang làm, hắn rất phẫn nộ.
Nếu không phải hai tay của hắn đang bị trói ngược ra phía sau thì hắn nhất định sẽ xông đến Tống Chính Hạo cho hắn một quyền.
“Cô sẽ làm gì với Kim Ân Thánh?” Đột nhiên, Tống Chính Hạo lớn tiếng nói.
Lưu Quang Tú bị doạ bới Tống Chính Hạo lớn tiếng nói, hắn (Lưu Quang Tú) kinh ngạc nhìn hắn (Tống Chính Hạo), Tống Chính Hạo đột nhiên không nói nữa, nhưng con ngươi lại mang nét thù hận rõ ràng.
An Nhiên nở nụ cười, cô đã nói đúng, vì sao Tống Chính Hạo lại nói chuyện, nguyên do là có chuyển ẩn tình.
Tống Chính Hạo cùng Kim Ân Thánh xảy nhiều chuyện, chuyện không nhỏ, hay là cả Kim Ân Thánh cũng không biết là có chuyện gì xảy ra.
Lưu Quang Tú có chút kinh ngạc nhìn Tống Chính Hạo, hắn nói mấy câu, nhưng Tống Chính Hạo chưa trả lời hắn câu nào.