Sân bay một lần nữa khôi phục lại vận hành bình thường, chính là nửa giờ sau.
Đám người Lại Tư bị nhóm người Khỉ Ốm mang đi, nói là muốn giao cho cảnh sát, còn về gã đàn ông trẻ tuổi cầm súng uy hiếp hành khách cũng bị mang đi.
Nhưng mà người đàn ông tóc xám tro đã đi trước một bước, trước khi rời khỏi tầm mắt của hắn nhìn An Nhiên, trong con ngươi của hắn làm cho người ta run rẩy, hắn mỉm cười.
Đáy lòng của An Nhiên cảm thấy sự việc không thể dễ dàng giải quyết như vậy, quả nhiên, ngay lúc đám người Lại Tư bị mang đi ra ngoài sân bay, chỉ nghe ầm một tiếng nổ vang, lập tức là từng đợt xe cảnh báo, bên ngoài sân bay, có một luồng khói dày đặc bốc lên…
“ Huấn luyện viên ! Bọn họ trốn ! “ An Nhiên vừa mới bước ra thì thấy Báo Đốm cầm súng chạy tới.
Sắc mặt Phó Quân Hoàng băng hàn.
“ Có người bị thương không ? “ Phó Quân Hoàng mở miệng hỏi vấn đề thứ nhất.
“ Không có. “ Báo đốm trầm giọng nói.
Khi bọn họ mang bọn người kia đi ra, bọn họ cũng không lơ là cảnh giác.
Bọn họ cho đám người kia bước lên xe trước, khi bọn họ vừa chuẩn bị lên xe thì xe quân dụng đột nhiên chạy đi !
Ngay lúc đó, có một chiếc ô tô cách bọn họ không xa đột nhiên ầm một tiếng nổ tung ! Theo phản xạ bọn họ liền nằm sắp xuống mặt đất, cho nên cũng không đuổi kịp chiếc xe kia.
Chiếc xe nổ trước mặt của mọi người chỉ lưu lại lửa khói, đã có người báo cháy, An Nhiên sững sờ đứng ngẩng ra nhìn màn khói lửa trước mặt, nhìn khói dày đặc suy nghĩ xuất thần.
Đột nhiên, tay bị người nào đó nắm chặt, dần dần, sức mạnh càng tăng, An Nhiên nhíu mày, nghiên đầu, nhìn người mặt lạnh trước mặt, một người đàn ông tóc đen, con ngươi đen, trong lòng cô không hiểu tại sao lại cảm thấy an lòng.
“ Bảo bối, chúng ta về nhà. “ Từng chữ, từng lời, ánh mắt bình tĩnh nhìn An Nhiên.
“ Được. “ Thân thể của cô rất thân thuộc đối với người đàn ông này, trong đầu cô đối với anh lại trống rỗng.
Anh biết cô, là người cô rất quen thuộc.
Tần Vũ Triết an vị bên trong xe, hắn nhìn Gia của mình với ánh mắt nghi hoặc, tuy rằng biểu cảm của Gia cực kì đạm mạc cùng lạnh lùng, nhưng theo mắt hắn nhìn thấy, hiện tại trong lòng Gia có rất nhiều vấn đề.
Xem ra, những người đó đã động cái gì vào rồi.
Đột nhiên, tấm mắt của Tần Vũ Triết rơi trên một bóng người đứng trong gốc tối, hắn hơi nhíu mày, trong con ngươi hiện lên vẻ châm chọc.
Bóng người đó giống như bị đóng đinh tại chỗ, hắn cuồng nhiệt nhìn bóng người An Nhiên rời đi, hắn không tiến lên, nhưng mà người đứng phía sau hắn không ít, hiển nhiên cũng là nhận được tin mới chạy đến nơi này.
Hắn biết Diêm Tử Diệp cũng biết chuyện An Nhiên chính là Tần Lam, bằng không hắn cũng sẽ không điên cuồng làm nhiều việc biến thái đến vậy, sự việc này, muốn người khác đồng tình ? Xuy, hắn không muốn bị báo thù hằng ngày đâu !
Gia năm đó cưu mang hắn thì hắn sẽ tự tay mang về !
“ Lái xe ! “ Tần Vũ Triết đem bản thân mập mạp ngồi vào xe, thoạt nhìn có chút vất vả nhưng tốt xấu gì cũng vào được.
“ Môn chủ. “ Một người đàn ông mặc trang phục đen đi đến cạnh Diêm Tử Diệp, có chút khó hiểu nhìn hắn.
Diêm Tử Diệp cũng không nói cái gì, xoay người lên xe, nhắm mắt lại.
Gia…
Ngài muốn thế nào mới bằng lòng quay về, mới bằng lòng… Tha thứ cho hắn.
“ Hắc, Phó An Nhiên.” An Nhiên vừa muốn cùng Phó Quân Hoàng lên xe, thì một âm thanh mị khí của một bóng người vang lên.
Là Bách Lí Lan.
Bách Lí Lan không mang lại cái kính bản to của mình, cô ta đi đến trước mặt của An Nhiên, hoàn toàn không để ý đến Phó Quân Hoàng đang bên cạnh An Nhiên lãnh khí nhìn cô ta, cười nói, “ Người này của cô rất có ý tứ!”
Biểu cảm của An Nhiên nhàn nhạt, không có chút cảm xúc, “Cảm ơn.”
“Nhớ kỹ tôi, Bách Lí Lan.”
Con ngươi của An Nhiên dừng một chút trên người cô ta, mâu quang khiếp người của Phó Quân Hoàng cũng nhìn cô ta, con ngươi tràn đầy sắc bén cùng uy hiếp.
“Sau này, chúng ta còn gặp lại.” Bách Lí Lan lắc lắc kính trong tay, cũng không chờ An Nhiên trả lời mà xoay người bước đi.
Bách Lí Lan vừa đi không xa, thì di động trong tay cô ta vang lên, cô ta nhận điện thoại, là giọng nói nhu hoà trước nay chưa từng có, “Yên tâm, không có việc gì, vâng vâng vâng, chị biết, ngoan, chị lập tức về nhà.”
An Nhiên còn đang ngẩn người nhìn Bách Lí Lan, bên hông của cô xuất hiện một cánh tay, khi cô còn chưa kịp phản ứng thì bị mang lên xe rời đi.
Những người trên xe rất tự giác không vây lại, bọn họ cười ha ha nói sẽ tự tìm xe để trở về.
Chuyện cười, phá hư chuyện của huấn luyện viên cùng Tiểu quái vật, đó là đang tạo chuyện rắc rối cho bản thân.
Phó Quân Hoàng cũng không nói gì, anh cẩn thận cài dây an toàn cho An Nhiên, sau đó lái xe chạy đi.
Dọc đường đi, An Nhiên không nói gì, chỉ kinh ngạc nhìn sườn mặt của Phó Quân Hoàng.
Môi của anh lúc này nhếch lên, sắc mặt thoạt nhìn không tốt lắm, cả người đều lộ ra hơi thở buồn chán.
An Nhiên cũng không biết nên nói với anh cái gì, thậm chí trong cô cũng không biết nên gọi anh là gì.
Đáy lòng không hiểu sau nảy lên một cơn giận, cô hít một hơi thật sâu, muốn đánh tan bầu không khí này.
Bàn tay hơi lạnh đặt trên đầu gối, An Nhiên nghiên đầu nhìn, tầm mắt của anh cũng không nhìn đến cô.
“ Uy…” Đây là từ duy nhất là An Nhiên nghĩ ra được.
Chi----
Âm thanh dừng xe nhất thời vang lên, thân thể An Nhiên không tự chủ nhào lên phía trước, sau đó thân thể đột nhiên nghiêng về sau, một lần nữa cô ổn định chỗ ngồi.
Xe ngừng lại ven đường.
Con ngươi của An Nhiên hiện lên một chút tức giận.
Cô giận dữ quay đầu, nhưng lời nói của cô chưa nói ra miệng, thì cổ họng của cô như bị nghẹn lại, trong khoản thời gian ngắn cô không biết nên nói cái gì.
Lúc này trong con ngươi của anh tràn ngập bi thương, con ngươi tối đen mà sâu thẳm bình tĩnh nhìn trên người cô, lực đạo của tay dần dần căng thẳng.
Cô không kêu đau, nhưng tại sao, trái tim của cô truyền đến một cảm giác đau nhói.
“ Em…”
Một lực kéo mạnh kéo cô, cô rơi vào một cái ôm rắn chắt mà ấm áp.
“ Em không nhỡ rõ anh.” Phó Quân Hoàng không biết là dùng bao nhiêu sức lực để nói ra câu này, anh ôm cô gắt gao trong lòng, mỗi một chữ, gần như nghiến răng nghiến lợi nói.
Khi ở sân bay, anh cũng cảm nhận được An Nhiên không được ổn.
Cô tuy rằng nghe lời của anh, tuy rằng không nói cái gì, nhưng cô nhìn anh với ánh mắt xa lạ.
Lúc ấy, anh không biết bản thân thế nào mà quyết tâm đè nén lửa giận, chỉ chăm chú nhìn bảo bối của anh, chỉ lấy tay cô nắm chặt, anh mới cảm nhận được chân thật, cô còn đang bên cạnh anh.
Không sao, quên thì quên, anh còn nhiều thời gian để cô biết anh một lần nữa.
Trong con ngươi hiện lên một tia kinh ngạc, An Nhiên không biết phải nói gì, cô không dám trả lời.
Một người đàn ông cực kì cường hãn nhưng con ngươi lại tràn đầy bi thương, làm cho hai tay cô không tự chủ ôm lấy hông anh.
“ Bảo bối, anh là Quân Hoàng, Phó Quân Hoàng.”
“Dạ.”
“Em là bảo bối của anh. “ Lời này của anh nói rất chậm, tiếng nói tràn đầy ôn nhu, “ Anh chỉ có một bảo bối. Em là của anh, anh cũng là của em. “
“ Dạ “ Gương mặt của An Nhiên dán lên lồng ngực rắn chắc của anh, tiếng nói có chút khàn khàn.
“ Em mà vợ của anh. “ Anh nói từng chút từng chút cho cô, cô là ai.
“ …Dạ. “ Môi khẽ cắn.
“ Em đã nói, chúng ta luôn ở bên nhau. “ Phó Quân Hoàng giống như nhớ đến mỗi lời nói của cô, “ Em nói, anh không thể yêu thích người khác. “
An Nhiên không trả lời.
“ Nhưng mà, bảo bối, em vì sao không nhớ ra anh?” Một câu này, Phó Quân Hoàng nói cực kì nhẹ nhàng chậm chạp, giống như một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua.
Đúng vậy, cô thế nào mà không nhớ người này đây?
Cô biết, có thể cảm nhận được, anh là người cô đặt ở tim, cô có thể quên tất cả mọi người, duy chỉ có nhớ được anh.
Cô nhớ rõ được tiếng nói của anh, nhớ được lời anh nói, nhớ được bóng hình mơ hồ của anh, chỉ quên bộ dáng cùn tên của anh.
Không nghe được tiếng trả lời của cô, Phó Quân Hoàng chỉ có thể gắt gao ôm cô, biểu cảm đông lạnh.
Ngành của bọn họ, thì thứ thuốc cùng thủ phát gì mà anh chưa thấy qua?
Anh biết bảo bối bị thôi miên, hoặc là nói bị xoá kí ức.
Thế nhưng, mặc dù biết An Nhiên bị người khác động tay động chân, mặc dù biết được tất cả, nhưng vấn đề tình cảm, thì anh vẫn không cách nào thấy thoải mái.
Anh chỉ biết, hiện tại bảo bối không nhớ rõ anh, không biết anh là ai.
“Thực xin lỗi.” An Nhiên không biết bản thân nên nói cái gì, trừ xin lỗi, cô không biết phải nói cái gì.
Tuy rằng cô bị xoá kí ức, nhưng theo bản năng, cô biết trước kia cô là người thế nào, ít nhất sẽ không xin lỗi người khác.
“… Một lần nữa, chúng ta từ từ tìm lại.” Anh cũng không có nói không sao, anh không cách nào mà nói không sao.
Anh nói không nên lời, anh thật bi thương, xác thực là cảm thấy không thoải mái, anh sẽ không lừa gạt bảo bối, đây là ước định giữa anh và bào bối.
“ Bảo bối, chúng ta làm lại từ đầu.” Phó Quân Hoàng lặp lại lời nói, “ Em là vợ của anh. Em đã nói sau này sẽ không có bạn trai, anh không có bạn gái, chúng ta chỉ cần đối phương, em là bảo bối của anh, anh là người em trân ái, không có người khác, cứ như vậy.”
“Được. Chúng ta làm lại một lần nữa.” Hương vị của hơi thở càng ngày càng quen thuộc, hình ảnh trong đầu cũng dần dần hiện rõ lên.
Cô từ trong ngực của Phó Quân Hoàng ngẩn lên, cô nhìn Phó Quân Hoàng, gắt gao nhìn.
Phó Quân Hoàng không hề động, anh để cho cô nhìn, anh muốn cô đem chính mình (Phó Quân Hoàng) khảm nhập vào đầu cô, như vậy, về sau cô sẽ không bao giờ quên anh nữa.
Anh chỉ nghĩ đơn giãn như thế.
Ánh mắt của An Nhiên mở càng lớn.
Trong đầu có nhiều hình ảnh hiện lên, tựa như một chuỗi ảnh nhanh chóng xuất hiện, cơ hồ mỗi một tấm ảnh đều có sự xuất hiện của người này.
Cô nhìn thấy một người đang ôm cô khi cô đầy máu, cô thấy anh đang ôm cô chạy vào bệnh viện, cô nhìn thấy anh ngồi cạnh giường bệnh mà hôn cô, cô còn nhìn thấy thân người cương trực của anh đứng bên ngoài phòng săn sóc đặc biệt mà chờ cô….
Mỗi một hình ảnh đều có anh tồn tại.
Cô nghe được anh nói: Bảo bối, chúng ta về nhà.
Cô nghe được cô đang nói: Lão soái ca, anh thật đáng yêu.
An Nhiên đột nhiên bật cười, vẻ mặt của Phó Quân Hoàng ngơ ngác, cô cười ngã vào trong lòng của anh, nhưng hình ảnh trong đầu không có kết thúc, không ngừng hiện lên, rất nhiều rất nhiều, lộn xộn làm cho cô không biết đến cùng người nào mới thực là cô.
Nhưng may mắn là, cô biết được anh, cô nhớ được anh.
“Lão soái ca..” Cúi đầu, âm thanh nghẹn ngào vang lên trong xe.
Cô cảm giác được thân thể của anh cứng ngắc.
“ Lão soái ca, anh nói, em làm sao có thể quên được anh?” Âm thanh của An Nhiên tràn đầy tự giễu.
Cô biết rõ Catherine không có lòng tốt, cô rõ ràng đã đề phòng ả ta, nhưng cuối cùng vẫn mắc bẫy.
Con ngươi tối đen dừng trên một người đang dựa vào người mình, tay dè dặt đặt trên lưng cô, sau đó, từ từ, vỗ về cô nhẹ nhàng, nhưng con ngươi đen nhánh dần dần sáng lên.
Phó Quân Hoàng không trở về bộ đội.
An Nhiên tuy rằng nhớ được anh, nhưng những người khác cô có chút mơ hồ, anh mang An Nhiên đến thẳng bệnh viện, không bắt số mà mang đến thăng phòng của Bùi Thanh Dật.
Bùi Thanh Dật là một bác sĩ thiên tài, cậu ta có thể chữa trị được mọi thứ, về phương diện trị liệu tâm lý, có ít người biết nhưng cậu ta là một cao thủ trong lĩnh vực này.
Khi bọn họ (Phó Quân Hoàng cùng Phó An Nhiên) đến, Bùi Thanh Dật cảm thấy mười phần kì quái, càng kì lạ hơn, là hai người họ Phó cùng đến, trước đây khi thấy bọn họ, không phải là một người nằm một người lạnh nhạt, hiện tại thấy hai người đi chung đứng trước mặt cậu, thì không nhiều lắm.
“ Mang thai?” Thân người Bùi Thanh Dật cao to mặc áo blouse trắng, trong túi áo ở ngực có gắn một cây viết, anh ngồi trên ghế dựa ra đằng sau, một mặt cười cười.
An Nhiên nhíu mày, đối với người trước mặt, cô không có ấn tượng.
Phó Quân Hoàng nắm tay An Nhiên, ổn định chỗ ngồi cho cô, âm thanh lạnh lẽo cứng rắn chậm rãi vang lên, “ Kí ức bị mất.”
--- ------ ------ -----