Bùi Thanh Dật ngạc nhiên, tầm mắt của anh ta nhìn trên người An Nhiên, khi nhìn thấy cô nhíu mày, anh ta vui vẻ, “ A, a cô cũng có một ngày như vậy? Thật là không dễ.” Lúc trước cả ngày cô đều bóc lột anh ta, đáng đời, gặp xui xẻo rồi nha?
“Bùi Thanh Dật.” Phó Quân Hoàng nhìn anh ta, con ngươi tràn đầy uy hiếp.
Bùi Thanh Dật nâng tay, che che giấu giấu bản thân đang cười, “ Khụ, xin lỗi, số lần là cô ấy ngã xuống không nhiều, cho nên tôi mới muốn cười trước.” Nói xong, Bùi Thanh Dật không để ý sau này mình có bị Phó An Nhiên hay Phó Quân Hoàng diệt khẩu hay không, anh ta chạy đến phòng nghỉ của bản thân là cười lớn lên.
An Nhiên ngẩng đầu nhìn Phó Quân Hoàng, con ngươi mang chút sát ý.
Phó Quân Hoàng nhẹ nhàng trấn an cô, “Y thuật tốt”. Nếu không phải vì ba chữ này, thì hiện tại Bùi Thanh Dật nhất định đã bị Phó Quân Hoàng đánh bị thương.
Mười phút sau, Bùi Thanh Dật sửa sang lại bản thân, từ trong phòng đi ra, anh ta nhẹ giọng ho khan vài tiếng, mới hỏi An Nhiên:
“ Làm sao bị người ta hạ thủ?” Được rồi, anh nhịn không nỗi, vừa thấy An Nhiên như vậy thì anh rất muốn cười một lần nữa.
“Thôi miên. Tinh dầu.” An Nhiên chỉ nhớ rõ hai cảnh tượng.
Bùi Thanh Dật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
“Là một loại thủ pháp đơn giản. Không có ai có thể đem kí ức xoá đi hết, bọn họ chỉ đem kí ức niêm phong lại thôi. Hơn nữa, kỹ thuật của người kia không đủ cao, nếu như là tôi, tôi còn có thể bóp méo kí ức của cô.” Bùi Thanh Dật không chú ý đến ánh mắt kịch liệt của Phó Quân Hoàng nhìn trên người mình, ha ha nói xong.
“ Có thể khôi phục lại như cũ không?” Phó Quân Hoàng hỏi anh ta.
“ Nếu như dựa vào người khác thì không được, chỉ có thể tựa dựa vào bản thân mà tỉnh lại.” Bùi Thanh Dật hảo tâm nhìn khuôn mặt lạnh băng của Phó Quân Hoàng, sau đó mới chậm rãi nói, “Thế nhưng, ai bảo người kia gặp phải tôi? Yên tâm đi, không tốn nhiều thời gian, tôi có thể làm cho bảo bối của anh khôi phục lại như cũ.”
An Nhiên thở ra.
“ Đến đây, Phó tiểu thư, đi theo tôi vào bên trong nằm xuống.” Nói xong, Bùi Thanh Dật đẩy cửa vào một gian phòng, ở trong đó có tất cả có thiết bị, hầu như là mọi thứ đều có.
An Nhiên không chút do dự là bước vào.
“ Hắc, cô bây giờ không biết tôi, cô không sợ ở trong đó tôi làm gì cô ư?” Bùi Thanh Dật có chút kinh ngạc nhìn hành động của An Nhiên, trong kí ức của hắn, tính cảnh giác của người này rất cao.
“Anh là do anh ấy giới thiệu.” Ở đây, “anh ấy” chính là Phó Quân Hoàng.
“Ý của cô nói, cô không tin tôi, nhưng cô tin tưởng anh ta phải không?” Bùi Thanh Dật dựa người trên tường, cười híp mắt nhìn An Nhiên.
Biểu cảm của An Nhiên không thay đổi, hiển nhiên là đồng ý với lời nói của Bùi Thanh Dật.
Bùi Thanh Dật cũng không nói gì, nhún vai, bước nhanh vào.
Khi Phó Quân Hoàng muốn đi theo thì bị ngăn cản.
“Anh nên ở chỗ này chờ đi, yên tâm, trong máy tính quan sát có thể nhìn thấy rõ ràng, anh có thể ngồi ở chỗ kia mà quan sát.” Nguyên tắc của anh (Bùi Thanh Dật) đều là, khi tiến hành trị liệu, thì không cho phép có sự xuất hiện của người thứ ba.
Có thể để cho Phó Quân Hoàng theo dõi từ máy tính quan sát đã là sự nhượng bộ rất lớn rồi.
Ở một bên khác.
Tại phòng Hội học sinh, văn phòng của Sở An Tu.
“ Tra được thân phận của bọn họ không?” Lãnh Hạo ngồi trên sofa, biểu cảm trước sau như một là một mặt than.
Sở An Tu lắc đầu, “Không dễ dàng như vậy.” Mấy người kia đột nhiên như thế, không tra được thân phận của bọn họ.
Mà mấy người trao đổi cũng là giả, bọn họ trộm thông tin của người khác, sửa lại thông tin cùng ảnh chụp trên hồ sơ, lúc đó bọn họ chưa xâm nhập truy tra, không nghĩ đến, lại có sai sót lớn ở chỗ này.
Bọn họ ( người của Sở An Tu) cảm thấy kì quái là học sinh Anh Quốc đã đi đâu.
Sau đó, bọn họ đi hỏi thăm mới biết là sau ngày phỏng vấn đầu tiên, bởi vì có việc xảy ra, nên ngày hôm sau tất cả đã rời đi, mà sau đó bọn họ nhìn thấy người ở lại toàn bộ đã cải trang.
Quả nhiên bọn họ ( nhóm người Sở An Tu) quá bất cẩn rồi.
“Hiện tại quân chủ thế nào?” Sở An Tu nói lời này là hỏi Lam Nhược Khê.
Sắc mặt của Lam Nhược Khê không tốt, “ Vừa mới nhận được tin, đã tìm được, bị vị kia mang đi. “ Mà là cô nghe nói, tình hình của quân chủ hiện tại không tốt lắm.
Biểu cảm của Lãnh Hạo cũng khá khó coi, hắn nhận được tin là quân chủ hầu như đã quên hết mọi người.
Chỉ trong một thời gian ngắn, quân chủ đã quên hết mọi người.
Tay thả ở hai bên đầu gối, đột nhiên nắm chặt.
“ Có người nhắm vào quân chủ. “ Âm thanh của Lam Nhược Khê nhàn nhạt, trong đầu tự nhiên hiện lên gương mặt của Phó Quân Hoàng, khi đó là cô bị đuổi giết thì xuất hiện bóng người đó.
Cô biết cô không nên hoài nghi người đó, nhưng lúc đó rõ ràng cô nhìn thấy anh ta.
Cô có nói với quân chủ, nhưng quân chủ vẫn không quan tâm đến việc này.
Cô biết, quân chủ không tin.
Đã không tin, cô chỉ có thể không ngừng thăm dò, không ngừng tìm điểm khả nghi, nhưng cho đến bây giờ, cô không tra được tin tức gì.
“ Nếu người này chỉ một mình có thể điều tra chứ ? “ Bên trong phòng có một âm thanh lưu manh vang lên, tầm mắt Vương Thế Kiệt dừng trên người Lam Nhược Khê, biểu cảm có chút quái dị, “ Người lúc trước truy giết cô không chừng là nhằm vào quân chủ của cô. “
Sắc mặt của Lam Nhược Khê bỗng chốc thay đổi.
Cô thế nào mà không nghĩ ra, làm sao mà quân chủ có thể đồng ý cho vị thiếu gia này tiến vào hội học sinh của Ngân Dực chứ, đến cùng là quân chủ xem trọng cậu ta cái gì ?
“ Không, là nhằm vào Tôn gia, không phải nhằm vào quân chủ. “ Cô có thể cảm nhận được, nhất định là Chu Tân Quốc đã biết được chuyện không nên biết, nên bị người ta diệt khẩu, nhưng cô không nghĩ tới cô trở thành cá mắc lưới mà thôi.
Vương Thế Kiệt nhíu mày.
“ Tôi không hiểu, giá trị con người cô là cả trăm vạn, làm sao mà cam tâm làm thuộc hạ của Phó An Nhiên ? “ Vương Thế Kiệt nghi hoặc nhìn Lam Nhược Khê.
Khi cậu ta hỏi vấn đề này thì mọi người nhìn cậu ta chằm chằm.
Lam Nhược Khê cười nhạo , “ Vậy cậu thì sao ? Tài sản của cậu phong phú, có thể tiếp tục làm nhị thế chủ của cậu, vì sao muốn gia nhập cùng chúng tôi ? “
Vương Thế Kiệt ngẩn cả người.
Trong tức khắc cậu không biết trả lời thế nào.
“ Thú vị ? “ Lam Nhược Khê cười nhạo, trương gương mặt ngự tỷ trào phúng nói, “ Vương Thế Kiệt, nếu như cậu ôm tâm tư này là gia nhập, thì không có cách nào hoà nhập cùng chúng tôi. Tôi khuyên cậu, nên rời đi. Tất nhiên, nếu sau khi cậu rời đi, mà tiết lộ một chút gì về Vô Xá hay chuyện của quân chủ, tôi sẽ rất vui cho cậu biết kết quả mà cậu sẽ đối mặt. “
Ở đây Lam Nhược Khê không phải là uy hiếp.
Vương Thế Kiệt có thể bảo đảm, chỉ cần cậu ta để lộ chuyện của Vô Xá hay chuyện của Phó An Nhiên, cô (Lam Nhược Khê) lập tức giết chết cậu ta.
“ Sở An Tu, tôi không nghĩ đến ở Vô Xá lại xuất hiện một tên phản bội. “ Tiếng nói lạnh băng của Lãnh Hạo vang lên trong phòng, cường độ nói lớn.
Vương Thế Kiệt không đồng ý, “ Anh có ý gì ! “
Lãnh Hạo cũng không nhìn cậu ta, chỉ đứng lên, dưới ánh mắt lạnh băng của Lam Nhược Khê, rút một con dao trong đôi giày, dưới ánh đèn con dao phản xạ, một tia ánh mắt lạnh lẽo.
Bên trong văn phòng của Sở An Tu, đều là người được đề bạt, có thể bước vào văn phòng, nhìn thấy Lam Nhược Khê cùng Lãnh Hạo,có thể thấy được là khoảng cách để bước vào Vô Xá là không xa.
Sở An Tu nhìn biểu cảm cùng hành động của Lãnh Hạo, sắc mặt bỗng chốc trầm xuống, ánh mắt cũng trở nên âm trầm.
Có người phản bội
Cả người của Lam Nhược Khê vùi vào trong sofa, con ngươi sắc bén nhìn trên người Lãnh Hạo.
Người nọ là một gã cán sự trong hội học sinh, làm việc đều đúng nguyên tắc, sau này chủ động tìm Sở An Tu, nói là muốn gia nhập Ám bộ.
Lúc đó, Sở An Tu không suy nghĩ nhiều, trực đến đem gã ta đến gặp Độc Cô Uyên Ảnh, sau này mọi phương diện của gã đều phù hợp với tiêu chuẩn, một đường đề bạt, mãi đến hiện tại là một thành viên ở văn phòng.
Chỉ là, gã ta sẽ là người phản bội sao ?
“ Vừa rồi mày làm gì ? “ Lãnh Hạo không tiếp tục tiến về phía trước, hắn nhìn người nọ, con ngươi lạnh nhạt, biểu cảm không chút phập phòng do dự.
“ Không…Không làm gì cả. “ Biểu cảm của gã tự nhiên, chỉ là nói chuyện có chút cà lăm.
“ Phải không ? “ Lúc này, Lam Nhược Khê không biết khi nào đã đứng sau gã ta, gã cảm thấy đồ vật trên tay mình không còn, gã cả kinh, trở tay muốn cướp, thế nhưng gã còn chưa hành động thì đã bị Lãnh Hạo đá một đá té trên mặt đất !
Gã ta còn chưa kịp bò lên thì bị Lãnh Hạo đá một đá nữa vào đầu !
Gã ta không đứng lên nỗi chỉ có thể lớn tiếng nói, “ Tôi….Không phải, Không phải ! “
Lam Nhược Khê ngồi xổm trước mặt hắn, lấy di động chìa trước mặt gã, cười, “ Nào, chúng tao biết không phải mày, chỉ muốn nhìn di động của mày một chút, mở điện thoại. “
Biểu cảm của gã ta cứng lại.
“ Nào, nói mật mã cho tao. “ Biểu cảm của Lam Nhược Khê không thay đổi, lạnh nhạt nói.
“ Tôi… quên. “
Sở An Tu lắc đầu, người này xem như đã xong.
Lấy điện thoại để trên tay từ từ nhìn, gương mặt của Lam Nhược Khê mang theo một tia cười bí hiểm, “ Vừa mới cho mày một cơ hội, mày đã không sử dụng. “
Độc Cô Uyên Ảnh hừ lạnh, lạnh mặt nhìn, cậu ta nhìn châm chọc cái tên trên mặt đất.
Cùng Lam Nhược Khê đùa giỡn tâm cơ ? Chỉ có thể chết.
Không bao lâu, di động bị phá mật mã, trên di động có một mẫu tin chưa được gửi đi.
Lam Nhược Khê nhìn liền bật cười, “ Nào, nói với tao, người kia là ai, hửm ? “
Đưa mẫu tin trên điện thoại đặt trước mặt gã ta, thấp giọng hỏi.
Trên đó chỉ có một chữ tên của một người “ Cửu “ , trong tin nhắn chưa gửi đi là : Cô ấy không có việc gì, đã được mang đi. Hiện tại không biết ở đâu.
Gã ta mím môi không nói chuyện.
“ Không nói ? Không sao. “ Trên mặt Lam Nhược Khê mang theo một chút ý cười, “ Đúng lúc là Vô Xá vừa đổi nơi đóng quân, xem như mày là người khách đầu tiên của Vô Xá. “
Vô Xá.
Sắc mặt của gã ta bỗng chốc trắng bệch.
Gã có thể tiến vào văn phòng này, thì cũng đã ít nhiều nghe được người khác nói về Vô Xá, gã nghe được thủ đoạn của những người đó, cũng nghe được khi bước vào đều là sống không bằng chết, gã, gã không muốn vào !
“ Không, không… “
“ Không sao, khi trở ra, cái gì mày cũng có thể nói. “
Người của Lãnh Hạo mang gã đi ra, về phần đi đâu thì không ai biết.
“ Xem ra về sau, phải xét duyệt cao hơn. “ Gần đây mặc kệ là Vô Xá hay Ngân Dực đều có nội gian, chuyện này đã đi quá xa rồi.
Sắc mặt của Sở An Tu cùng Độc Cô Uyên Ảnh rất khó coi.
Thuộc hạ của bọn họ làm chuyện như vậy, làm sao mà sắc mặt của bọn họ có thể tốt ?
Trong lúc này.
Tại bệnh viện tư nhân.
Sắc mặt Bùi Thanh Dật ngưng trọng nhìn An Nhiên đang nhíu mày nằm trên giường, tiếng nói của anh cực kì nhẹ:
“Không sao, tiếp tục tiến lên phía trước, cô nhìn thấy gì? Hả? Nói với tôi.”
Anh không có được đáp án, môi của cô nhếch lên, tựa như cô đang che giấu một cái gì, anh không thể đi vào thăm dò.
Thoạt nhìn An Nhiên cực kì khó chịu, hai tay của cô nắm chặt, biểu cảm thống khổ, đột nhiên ----
A------
Cô thống khổ kêu to thành tiềng.
Mà Phó Quân Hoàng đang ngồi trước máy tính đã đứng dậy, đi thẳng đến phòng trị liệu----!
HẾT CHƯƠNG 83