Editor: Tiểu Đinh Đang
Kim Ân Thánh nhất thời nổi giận “Mày phản bội tao!”
Tống Chính Hạo nhanh chóng lui về phía sau, biểu cảm lạnh nhạt, “Phản bội ông, từ trước tới giờ tôi và ông còn không cùng một phe.”
“Súc sinh!” Kim Ân Thánh nổi giận mắng, lập tức nâng tay lên muốn đánh Tống Chính Hạo.
Một chưởng này Kim Ân Thánh cơ hồ dùng hết toàn lực, trong đầu chỉ còn sự giận dữ, hắn hoàn toàn không chú ý tới lực đánh ra, một chưởng này nếu đánh trúng Tống Chính Hạo hắn sẽ chết!
Lí Quang Tú biểu cảm khẽ biến, hắn nhanh chóng đẩy Tống Chính Hạo ra, tránh được một chưởng của Kim Ân Thánh!
Ánh mắt tàn nhẫn của Kim Ân Thánh dừng lại trên người Lí Quang Tú, “Cả mày cũng phản bội tao!”
Hiện tại Lí Quang Tú bị vây trong nỗi khiếp sợ.
Hắn không nghĩ tới sư phụ muốn giết Tống Chính Hạo, hắn không nghĩ tới sư phụ là người tâm địa độc ác. Trong ấn tượng của hắn, sư phụ tuy rằng luôn luôn nghiêm khắc, nhưng đối với bọn họ đều là từ ái, sư phụ đối xử với bọn họ như con ruột của mình .
Nhưng chỉ vì một nhiệm vụ, chỉ vì bọn họ bị uy hiếp đem người đến đây, sư phụ liền muốn bọn họ chết!
Trên đường đi, Chính Hạo nói cho hắn biết sư phụ không như bọn hắn nghĩ.
Sư phụ tâm địa độc ác.
Các huynh đệ, tỉ muội mất tích thực ra toàn bộ đều đã chết, chết ở trong tay sư phụ.
Hắn không tin.
Hắn cho rằng Chính Hạo là vì muốn hắn phối hợp nên mới nói như vậy, nhưng hắn muốn nói ra chân tướng, hắn muốn Chính Hạo biết, lời nói của hắn tất cả đều là giả .
Nhưng vừa rồi hắn nhìn thấy gì? Sư phụ đối với việc sư huynh chết cũng không thèm để ý, thậm chí còn ở chỗ này nói mạnh miệng! Chị của Chính Hạo tử tự hắn không biết sự tình, cho tới khi nghe Chính Hạo nói thì hắn chết lặng.
Hắn vẫn không tin nhưng thấy phản ứng của sư phụ, hắn biết lời nói của Chính Hạo là sự thật.
Sư phụ đã lừa bọn họ.
Lí Quang Tú miệng vẫn còn bị bịt, cũng nói không ra lời, hai tay như trước bị trói sau ở sau lưng.
Bị đẩy ra một bên, Chính Hạo kinh ngạc nhìn Lí Quang Tú, nếu không phải vừa rồi Lí Quang Tú đẩy hắn thì hắn đã chết trong tay Kim Ân Thánh.
“Kim Ân Thánh, ông quả nhiên ác độc.”
Tá Đằng Quang luôn luôn chú ý tới xung quanh, phát hiện có người liền định nhảy ra cửa sổ, An Nhiên đứng ở cửa, tầm mắt dừng ở trên người Tá Đằng Quang, thản nhiên nói:
“Tôi khuyên ông, tốt nhất vẫn là không nên hành động.”
Tá Đằng Quang không phải người ngu, hắn biết nếu không hành động, hắn chỉ có đường chết.
Nơi này khẳng định đã bị bao vây, nhưng dù sao vẫn phải thử.
Nhưng mà hắn vừa mới vọt tới cửa sổ, trong tầm mắt chợt xuất hiện rất nhiều người, trong tay mỗi người đều cầm súng!
Tá Đằng Quang liền xoay người lại hỏi An Nhiên, “Cô định làm cái gì.”
Cô từ từ bước vào phòng, tầm mắt dừng lại trên người Kim Ân Thánh, “Kim tiên sinh, không biết tôi làm gì mà khiến ông muốn giết ta?”
Kim Ân Thánh cũng thấy được những người ở ngoài cửa sổ.
“Tôi không biết cô đang nói cái gì.” Kim Ân Thánh có chết cũng không chịu thừa nhận.
“Thật không?” An Nhiên cũng không ngạc nhiên, sớm biết hắn sẽ nói như vậy, “Như vậy hai người này là ai,ông không biết?”
Kim Ân Thánh nhìn hai người Tống Chính Hạo cùng Lí Quang Tú nói, “Không biết.”
Lí Quang Tú trong mắt đầy khiếp sợ, hắn không thể tin nhìn Kim Ân Thánh, bởi vì miệng bị bịt, hắn nói không ra lời, chỉ có thể ô ô hô.
Tống Chính Hạo đi qua, xé băng dính cho hắn, theo sát Lí Quang Tú cùng nhìn Kim Ân Thánh.
An Nhiên dìu Phó Quân Hoàng, để hắn ngồi lên sofa.
Phó Quân Hoàng không có vấn đề gì nhưng do An Nhiên nhìn chằm chằm, hắn chỉ có thể mặt không biểu cảm gì ngồi ở trên sofa nhìn Kim Ân Thánh.
Kim Ân Thánh nhìn Phó Quân Hoàng thời điểm này, đáy lòng đột nhiên cả kinh.
Ngay cả Tá Đằng Quang nhìn thấy sắc mặt Phó Quân Hoàng đáy lòng cũng hoảng hốt, hắn rõ ràng nhận được tin tức nói Phó Quân Hoàng đã bị thương nặng, vì sao bây giờ hắn còn có thể xuất hiện trước mặt bọn họ?
“Ông không biết bọn họ? Vừa rồi tôi rõ ràng nghe được bọn họ kêu ông là sư phụ, ông còn nói bọn họ phản bội ông.” An Nhiên nhếch khóe môi, con ngươi xinh đẹp mang theo tia băng hàn, “Kim Ân Thánh, nếu tôi nói không sai, ông là vì người con trai phế vật nên mới tới tìm tôi?”
“Phó An Nhiên! Đừng cho là hiện tại tao không động được vào mày!”
“Ông thử xem.” Tiếng nói rầm thấp gần như máy móc mang theo nồng đậm nguy hiểm, giống như băng hàn tầm mắt dừng trên người Kim Ân Thánh, Phó Quân Hoàng mang biểu cảm âm lãnh dọa người.
Khoảng cách giữa Phó Quân Hoàng và Tá Đằng Quang xa nhất, nhưng đáy lòng cũng không khỏi sợ hãi, Phó Quân Hoàng quả nhiên giống như trong truyền thuyết, chỉ một ánh mắt cũng sẽ làm cho người hoảng sợ , hắn(Phó Quân Hoàng) rốt cuộc đã giết bao nhiêu người, thì trên người hắn mới có sát khí nồng đậm như vậy?
Kim Ân Thánh biểu cảm có chút cứng ngắc, hắn giống như bị một con độc xà theo dõi dõi, mặc dù hắn đem tầm mắt dời đi chỗ khác, nhưng ánh mắt chết người kia vẫn làm cho hắn hô hấp khó khăn.
Phó Quân Hoàng, quả nhiên lợi hại.
Ở một bên khác Tống Chính Hạo cùng Lí Quang Tú biểu cảm cũng cùng lúc biến đổi, bọn họ hoàn toàn không chịu nổi hơi thở đáng sợ trên người Phó Quân Hoàng.
An Nhiên rất vui vẻ, không nghĩ tới năng lực uy hiếp của lão soái ca lại cường đại như thế.
“Kim Ân Thánh, tôi cùng con trai ông không có sự tình gì, lúc đó có bao nhiêu người chứng kiến, tôi nghĩ ta không cần phải nói, lúc đó có người quay video, ông có thể đi xem, cũng có thể nghe một chút, nhưng video kia khẳng định ông đã xem qua, tôi nghĩ tình huống đến cùng là xảy ra chuyện gì, ông cũng hẳn là rõ ràng minh bạch.”
“Tao không biết mày đang nói cái gì.” Kim Ân Thánh hừ lạnh, hắn không tin Phó An Nhiên dám ở trong này giết hắn.
Trước khi hắn đến Hoa Hạ người trong nhà cũng biết, nếu hắn ở đây trong vòng mười ngày không về, người nhà hắn sẽ tìm đến đại sứ quán, tìm tung tích của hắn, đến lúc đó...
Hừ! Nếu hắn không thể bình an trở về, Phó gia cũng đừng tưởng tốt hơn!
“Ông không biết? Không quan hệ.” An Nhiên cười cười, “Kim Ân Thánh, lúc trước con trai của ông không biết tự lượng sức mình muốn cùng tôi lập giấy sinh tử, mặc dù là lúc đó tôi có thể không chút lưu tình nào giết hắn. Nhưng tôi chỉ là phế đi một chân của hắn, ông nếu biết điều, sẽ không cần tìm đến địa bàn của tôi đến trêu chọc tôi!” An Nhiên an vị ở bên cạnh Phó Quân Hoàng, thân thể của cô dựa vào trên người của hắn, biểu cảm lạnh nhạt.
“Giấy sinh tử?” Đứng ở một bên không nói gì Tá Đằng Quang nhất thời cả kinh, “Kim Ân Thánh, con trai của ông cùng cô ta lập giấy sinh tử?!”
“Không, là bọn chúng giở thủ đoạn! Con trai của ta làm sao có thể cùng bọn chúng lập giấy sinh tử!”
Tá Đằng Quang hiện tại tức đến phát điên, bọn họ quả nhiên bị Kim Ân Thánh đùa giỡn!
Tổ chức hành hương của bọn họ không thể can dự vào việc lập giấy sinh tử sự, mặc dù là đối phương là đối thủ một mất một còn, bọn họ cũng sẽ không thể can dự vào. Bản thân bọn họ cũng có nguyên tắc, nếu hai bên tự nguyện lập giấy sinh tử thì xảy ra chuyện gì, bọn họ đều sẽ không nhúng tay.
Nhưng mà, Kim Ân Thánh tìm đến tổ chức của bọn họ nói lý do là Phó An Nhiên phế đi chân con hắn, nhưng hắn không có nói về việc bọn họ lập giấy sinh tử, nên nếu Phó An Nhiên có giết con hắn, đó cũng là chuyện bình thường.
“Kim Ân Thánh, ngươi sẽ bị tổ chức trừng phạt.” Tá Đằng Quang cực kì phẫn nộ.
Bọn họ lúc này hành động mặc kệ là kết quả thế nào, cũng đã đắc tội với Phó gia.
Lần hành động trước tuy rằng bị Phó An Nhiên làm hỏng, nhưng căn bản không có ảnh hưởng tới căn cứ bọn họ. Nhưng vì sự tình của Kim Ân Thánh, làm cho bọn họ khiêu chiến với Phó gia, tổn thất sẽ rất lớn.
Ở Hoa Hạ, nếu như đắc tội với Phó gia Phó Quân Hoàng, như vậy ngày sau chắc chắn sẽ không có đường sống.
Người Phó gia có tiếng là bao che khuyết điểm.
Tá Đằng Quang thu hồi biểu cảm phẫn nộ, hắn hít một hơi thật sâu, xoay người sang chỗ khác đối diện với An Nhiên, “Phó tiểu thư, xin lỗi vì chúng tôi đã hành động lỗ mãng.”
An Nhiên nhíu mày, thần sắc khó dò.
Ngũ quan không có chút biểu cảm, Phó Quân Hoàng lạnh lùng nhìn Tá Đằng Quang , “Vô dụng.”
An Nhiên vui vẻ.
Tá Đằng Quang thì đen mặt.
Hắn hiểu lời nói của Phó Quân Hoàng là có ý gì.
Tá Đằng Quang có địa vị rất cao, quen với tiểu Dã Long, nếu hắn trở về nói với tiểu Dã Long, như vậy hắn liền... Nghĩ đến việc tổ chức trả thù, lưng trên không tự chủ được bắt đầu ứa ra mồ hôi lạnh.
“Tá Đằng Quang, ngươi phải biết rằng, hiện tại ta và ngươi cùng một phe.” Kim Ân Thánh hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói.
Tá Đằng Quang hiện tại đang nghĩ tới việc nên giải thích với Phó Quân Hoàng, chẳng có tâm tình đi quản Kim Ân Thánh.
“Kim Ân Thánh, đối với việc ngươi giấu diếm, ta sẽ báo với đại nhân!” Tá Đằng Quang oán hận nói, “Việc ngươi làm làm cho ta hổ thẹn, ở cùng với ngươi chính là một loại sỉ nhục!”
Lời nói của Tá Đằng Quang đối với Kim Ân Thánh mà nói, không thể nghi ngờ là điều nhục nhã nhất.
Kim Ân Thánh nhất thời nổi giận, lao về phía Tá Đằng Quang!
Tá Đằng Quang đã sớm có phòng bị, đợi Kim Ân Thánh nhào tới, hắn nâng đao lên đánh, nhất thời hai người đánh túi bụi!
Thân thủ hai người thoạt nhìn không sai biệt lắm, khó phân thắng bại.
Thân ảnh hai người không ngừng hướng tới cửa sổ sát đất, An Nhiên nở nụ cười lạnh, tầm mắt Phó Quân Hoàng toàn bộ đều dừng ở trên người An Nhiên, bộ dáng hết sức chăm chú, khiến Tống Chính Hạo táng đảm kinh hồn*.
*Táng đảm kinh hồn: Hoảng sợ, mất hết tinh thần.
Tống Chính Hạo rất bội phục Phó An Nhiên, cô vậy mà có thể ở bên cạnh Phó Quân Hoàng, còn có thể biểu hiện như thế tự nhiên, không thể không nói, tâm lý của Phó An Nhiên không giống người thường.
Phanh ——
Một tiếng súng vang lên.