Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

Chương 141: Chương 141: Chương 91: Thân phận cha mẹ An Nhiên (2)




Editor: Tiểu Đinh Đang

Tá Đằng Quang phát hiện bên tai nóng lên, sau đó nghe thấy một âm thanh ù tai, tiếng cửa sổ sát đất vỡ vụn!

Tá Đằng Quang cùng Kim Ân Thánh trong lúc nhất thời dừng tay, nhìn người ngồi trên sofa.

An Nhiên như trước dựa vào người Phó Quân Hoàng, cô giống như nữ vương, lãnh diễm cao quý.

Trong tay cầm một khẩu súng lục tinh xảo, ánh mắt nhàn nhạt dừng ở trên người bọn họ, “Tiếp tục đánh, đừng có ngừng, ta thấy được các ngươi diễn rất tốt .”

Biểu cảm Tá Đằng Quang biến đổi, nhưng lại chưa nhiều bằng Kim Ân Thánh.

Hắn muốn cùng Kim Ân Thánh đánh nhau sau đó chạy, hắn đã suy nghĩ rõ ràng, mặc kệ hắn nghĩ ra cách gì, đều sẽ chết, không bằng xông vào một phen thử xem.

Nhưng là không nghĩ tới, Phó An Nhiên liếc mắt một cái liền thấy rõ bọn họ đang tính toán làm cái gì.

“Phó tiểu thư, ta nghĩ cô không có...” Tá Đằng Quang lui đến vị trí an toàn, nói với An Nhiên.

“Không, tôi biết ông vừa rồi là có ý gì.” An Nhiên cười, “Chính là Tá Đằng Quang, ông nghĩ ra lý do không khỏi có chút rất giả.” Hành hương hội không điều tra Kim Ân Thánh mà đáp ứng hợp tác với hắn sao? Hừ, nói cho tiểu hài tử ba tuổi nghe, nó cũng sẽ không tin tưởng.

Kim Ân Thánh tìm tới hành hương, hành hương chắc chắn sẽ phái người điều tra sự tình, ngay cả cái kia video cũng là cô để cho hành hương biết.

Nhưng mà vừa rồi Tá Đằng Quang nói cái gì? Bọn họ không biết chuyện lập giấy sinh tử? Lừa quỷ!

Tá Đằng Quang biểu cảm khẽ biến, Kim Ân Thánh biểu cảm cũng đồng dạng khó coi, video kia hắn chưa có xem qua, hắn nghe Kim Mẫn Tích nói, liền đi điều tra Phó An Nhiên.

Nhưng làm cho hắn ngạc nhiên là, tin tức về Phó An Nhiên, hắn vậy mà tra không ra chút tin tức hữu dụng nào, cũng đúng lúc này, Hoa Hạ đột nhiên xảy ra vụ giết người hàng loạt, hắn biết những người đó là do hành hương nhân giết.

Lúc đó hắn vẫn chưa nghĩ nhiều, liền trực tiếp tìm tới Tiểu Dã Long.

Bởi vậy, Kim Ân Thánh đúng là không biết chuyện lập giấy sinh tử.

“Đến, chúng ta trước ngồi xuống chậm rãi nói.” An Nhiên cười tự nhiên, “Tá Đằng tiên sinh, ta muốn biết các ngươi đang có âm mưu gì?”

Vừa mới ngồi xuống Tá Đằng Quang biểu cảm liền căng thẳng, “Ta không rõ Phó tiểu thư đang nói cái gì.”

“Lại không rõ sao?” An Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, “Nhưng là mấy chuyện này không phải là do tổ chức hành hương sao? Tá đằng tiên sinh, ông nếu không nói thật, sẽ rất hối hận đó.” Lời nói cuối cùng, thanh âm phóng rất nhẹ.

Tá Đằng Quang cười nhạo, chỉ cần đại nhân không có việc gì, hắn có thể có cái gì hối hận?

An Nhiên thấy hắn không cho là đúng, cười cười, sau đó nhẹ nhàng vỗ tay, bóng dáng màu đen đi đến, trong tay hắn cầm một cái điện thoại.

Hắc y hán tử đem điện thoại đặt ở trước mặt Tá Đằng Quang, sau đó cung kính lui ra.

Tá Đằng Quang im lặng, nhưng mà lúc này điện thoại đang gọi video trò chuyện, mà người ở bên kia điện thoại làm cho hắn biểu cảm đột biến.

“Ba ba, ba hiện tại có bận không? Có nhớ con hay không, con thì rất nhớ ba ba .” Bên kia điện thoại là một cậu bé năm sáu tuổi quả đầu dưa hấu, thoạt nhìn cực kì đáng yêu nhu thuận, cái miệng nhỏ hồng nhuận nói, “Ba ba, con nhớ ba, ba chừng nào thì về nhà.”

Thanh âm Tá Đằng Quang giống như bị chặn ở yết hầu không thông, hắn ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn An Nhiên.

“Lượng, con hiện tại ở đâu? Ở cùng ai?”

Video bên kia tiểu bảo bối nghiêng đầu, có chút không hiểu nhìn Tá Đằng Quang, “Con cùng mẹ ở nhà, trong nhà có thật nhiều thúc thúc, bọn họ đều nói là bằng hữu của ba ba, bọn họ mang thật nhiều đồ ăn cùng đồ chơi.”

Nói đến lễ vật, tiểu gia hỏa đem điện thoại buông xuống, chạy đến một bên, cũng không lâu lắm, tiểu gia hỏa cầm một cái hộp thật lớn chạy tới.

“Ba ba, đây là quà thúc thúc tặng cho con.”

Thúc thúc trong miệng tiểu gia hỏa cũng xuất hiện trong video, Tá Đằng Quang không biết hắn.

“Lượng lượng, con gọi mẹ tới đây mẹ, ba có lời muốn nói với mẹ.” Tá Đằng Quang sắc mặt đều thay đổi, nhưng hắn nỗ lực để cho mình trông thật bình thường.

“Vâng.” Nói xong, video bên kia liền tối đen, đợi một lúc mới có ánh sáng, bên kia điện thoại là một người phụ nữ vẻ mặt ôn hoà.

“Chồng, những người này là bằng hữu của anh à.”

Tá Đằng Quang cười cười, “Đúng vậy.” Hắn biết, Phó An Nhiên chính là cảnh cáo hắn.

Những “bằng hữu” này hiện tại có thể đối tốt với gia đình hắn, giống như bằng hữu thông thường đối đãi, nhưng là chỉ cần cô ra lệnh một tiếng, bọn họ liền biến thành tử thần.

“Bây giờ anh có chút việc phải làm.”

“Được. Nhưng anh cần nghỉ ngơi, sắc mặt nhìn không tốt lắm.” Nói xong, bên kia liền kết thúc video.

Đợi bên kia tắt hẳn hắn mới để điện thoại xuống, Tá Đằng Quang mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía An Nhiên, chính là lúc này đây, con ngươi của hắn liền suy sụp.

Người nhà hắn không an toàn.

Vợ hắn luôn cho rằng hắn làm ở công ty, thường xuyên xuất ngoại đi công tác, hắn đã đem hắn người nhà bảo hộ rất tốt, ngay cả Tiểu Dã Long cũng không biết người nhà hắn tồn tại, nhưng Phó An Nhiên lại tra được bọn họ, thậm chí còn cho người tới nhà hắn.

Hắn biết vì sao vợ hắn vui vẻ như vậy, bởi vì kết hôn lâu như vậy rồi, hắn chưa từng có bằng hữu đến chơi.

Hắn đang sợ, sợ đến lúc Cừu gia biết bọn họ tồn tại, sợ vì hắn mà liên lụy đến bọn họ bọn.

Nhưng mà không nghĩ tới, mới mấy ngày ngắn ngủn đã bị Phó An Nhiên tra được .

Phó An Nhiên, Phó gia tiểu thư, Phó gia An Nhiên, quả nhiên lợi hại.

“Ngươi muốn ta làm cái gì?” Tá Đằng Quang bình tĩnh nhìn An Nhiên.

“Nói với ta, các ngươi đang tìm cái gì.” An Nhiên như trước đùa bỡn, biểu cảm lạnh nhạt.

Tá Đằng Quang nhìn Phó An Nhiên, “Nếu ta nói cho ngươi...”

“Sợ người nhà bị giết, ta biết. Chỉ cần ngươi phối hợp với ta.”

“Mặc dù ta nói thật, ngươi cũng không nhất định tin tưởng ta.” Tá Đằng Quang biểu cảm có chút quái dị.

“Ngươi không ngại nói xem.” An Nhiên ý bảo hắn tiếp tục nói tiếp.

“Ta cũng không rõ ràng Tiểu Dã Long đến cùng đang tìm cái gì, danh sách đó ngươi khẳng định cũng đã thấy. Tiểu Dã Long giao cho bọn ta đem những đồ đó về, nhưng là cuối cùng một cái cũng không thể mang về. Chúng ta đã từng vụng trộm ẩn núp tiến vào mật thất, cũng không có tìm được thứ Tiểu Dã Long nói.”

“Các ngươi không biết hắn đang tìm cái gì, như vậy các ngươi tìm thế nào?” An Nhiên rất hiếu kỳ, một người trong đầu không biết gì về vật cần tìm thì tìm kiểu gì? Hiện tại chỉ cần một cái CT không phải cái gì cũng thấy được sao? Nếu bọn chúng không biết, như vậy mỗi năm một lần vào kiểm tra sao không có người đi ra?

“Tôi không biết.” Tá Đằng Quang lắc đầu.

Hắn thật sự không biết. Tiểu Dã Long nhìn như tín nhiệm hắn, nhưng về chuyện này Tiểu Dã Long không có nói cho hắn biết, thậm chí ngay cả hắn hỏi, Tiểu Dã Long cũng chỉ nói qua loa.

Phó Quân Hoàng vẻ mặt có chút quái dị, hắn nhẹ nhàng ôm chặt An Nhiên.

An Nhiên mỉm cười nhìn hắn, cảm giác Phó Quân Hoàng có điểm quái dị, An Nhiên nhíu mày, trực tiếp ngồi xuống sofa, cởi áo khoác của Phó Quân Hoàng ra.

Bệnh nhân nên có chút tự giác, không có chuyện gì chạy lung tung làm cái gì?

Phó Quân Hoàng tùy ý để An Nhiên trừng hắn, biểu cảm thoạt nhìn rất nhu thuận.

Nhưng mà cũng đúng lúc này, Kim Ân Thánh đột nhiên đoạt lấy súng của Tá Đằng Quang, chĩa súng về phía An Nhiên!

Chỉ có bắt lấy nàng, hắn mới có thể sống sót đi ra!

Phanh!

Liên tục vài tiếng súng vang lên, cánh tay cùng với hai chân Kim Ân Thánh đồng thời trúng đạn!

Vệ sĩ ở bên ngoài cũng không phải chỉ để trang trí. Phía trước cửa sổ đã bị An Nhiên bắn nát, bởi vậy đối với bọn họ mà nói, phía trước không có gì che chắn, rất dễ hành động.

Kim Ân Thánh ngã xuống đất, thân thể bắt đầu run rẩy.

An Nhiên chậc chậc ra tiếng, mâu quang lạnh nhạt dừng trên người Kim Ân Thánh, “Kim Ân Thánh, ngươi không biết suy nghĩ sao?”

Biểu cảm Tá Đằng Quang khi bị cướp súng rất là khó coi, hắn đây là bị Kim Ân Thánh trêu đùa!

“Tá Đằng tiên sinh, tôi nghĩ ông không để ý đến việc đi làm khách ở chỗ tôi.” An Nhiên dời tầm mắt khỏi Kim Ân Thánh, nhìn Tá Đằng Quang.

“Ngươi định nhốt ta?”

“Làm sao có thể? Tôi muốn mời Tá Đằng tiên sinh tới chỗ tôi làm khách, mặc kệ nói như thế nào, ông là khách, tôi đương nhiên phải chiêu đãi ông.” Ý tại ngôn ngoại*, tôi mặc kệ ông nói cái gì, ông vẫn phải đến đó chịu trừng phạt.

*Ý tại ngôn ngoại: Ý không ở trong lời, chỉ lời nói có ý nghĩa sâu xa, phải hiểu rộng ra, không nên chỉ hiểu theo nghĩa đen của nó.

Tá Đằng Quang kinh sợ, nhưng trong đầu chợt nghĩ đến vợ và con trai, hắn nắm chặt hai đấm, “Ta nghĩ, Phó tiểu thư hẳn không phải là loại người vô tín.”

An Nhiên mỉm cười “ Ta nghĩ Tá Đằng tiên sinh cũng không muốn nhìn thấy người nhà mình bị giết.”

“Ta sẽ không chạy.”

“Như vậy là tốt.” An Nhiên cười, nhìn Tá Đằng Quang bị người của nàng mang đi.

Mà lúc này, Kim Ân Thánh nằm trên mặt đất ngay cả khí lực để kêu lên cũng không có.

Lí Quang Tú đã được Tống Chính Hạo cởi trói , hắn muốn nâng Kim Ân Thánh dậy, mặc kệ nói như thế nào, Kim Ân Thánh cũng có công dậy dỗ hắn.

Nhưng hắn vừa mới bước được bước đầu tiên, liền thấy được ánh mắt ác độc của Kim Ân Thánh, sợ tới mức hắn không tự chủ được mà rút lui một bước.

“Kim Ân Thánh, ngươi nói ta nên xử lý ngươi như thế nào?” An Nhiên lạnh lùng cười, nhưng nàng còn chưa kịp nghe được câu trả lời, hắn đã ngất vì mất máu quá nhiều.

“Dẫn đi.” An Nhiên vẫy tay, hai vệ sĩ đứng ở cửa sổ sát đất đi vào kéo Kim Ân Thánh đi.

“Tiểu thư, còn hai người này thì sao?” Hắc y hán tử chỉ vào Tống Chính Hạo cùng với Lí Quang Tú hỏi An Nhiên.

An Nhiên lúc này mới nhớ tới trong phòng còn có hai người khác.

“Các ngươi định làm như thế nào?” Hai người này là cô nhi, Tống Chính Hạo đối với Kim Ân Thánh là hận, bất quá hắn có thể ở bên Kim Ân Thánh ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, không thể không nói, đứa nhỏ này rất lợi hại, nhưng đáng tiếc, người như vậy, nàng không cần.

“Tôi... Tôi muốn đi theo cô.” Trải qua đêm nay, Tống Chính Hạo đã thấy được năng lực của Phó An Nhiên, hắn tin tưởng, chỉ cần đi theo cô, hắn có thể được những gì hắn muốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.