Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

Chương 142: Chương 142: Chương 91: Thân phận cha mẹ An Nhiên (3)




Editor: Tiểu Đinh Đang

“Không được.” An Nhiên còn chưa có mở miệng, Phó Quân Hoàng đã từ chối.

Tống Chính Hạo nóng nảy, “Tôi, tôi biết mấy người đang nghĩ cái gì, tôi thề, tôi sẽ không phản bội của mấy người, tôi...”

An Nhiên cười xua tay, “Đừng vội. Ý của hắn là cho ngươi đi theo hắn, ngươi không thích hợp đi theo bên người ta.”

Tống Chính Hạo sửng sốt, đi theo Phó Quân Hoàng? Hắn?

Lí Quang Tú cả người đều sững sờ tại chỗ, đêm nay chuyện đã xảy ra với hắn mà nói, đúng là xung kích quá lớn , hắn không bao giờ có thể nghĩ được những chuyện này sẽ xảy ra.

“Phó tiểu thư, cái kia Quang Tú hắn...” Quang tú cùng hắn đều là cô nhi, trước kia hắn còn có một tỷ tỷ, nhưng là sau này, tỷ tỷ hắn đã chết, tình cảm hắn cùng Quang Tú là tốt nhất, kia bây giờ hắn khẳng định không thể trở về cây gậy quốc, không biết Quang Tú có tính toán gì không.

“Tôi muốn chính hắn quyết định, không phải để chúng ta quyết định. Tôi cho hắn hai ngày. Hắn có thể cùng với ngươi, hoặc là, ta có thể đưa hắn trở về cây gậy quốc.”

“Cám ơn Phó tiểu thư!” Nói xong, Tống Chính Hạo kéo Lí Quang Tú đi.

An Nhiên xốc quần áo Phó Quân Hoàng lên, không nhìn thấy vết máu, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

“Không đau.” Phó Quân Hoàng kéo An Nhiên, đem nàng ôm trong lòng hắn, hắn tựa hồ rất thích việc này, đem cả người nàng đều đặt ở trong lòng hắn.

An Nhiên cũng dựa vào trong lòng hắn bất động , “Chàng có phải biết chút thông tin gì không?” Nàng thấy lúc Tá Đằng Quang nói Tiểu Dã Long tìm gì đó, lão soái ca vẻ mặt có chút không đúng.

“Còn chưa có điều tra rõ ràng.” Cho nên, hắn cũng không dám nói thêm cái gì.

An Nhiên đột nhiên ở trong lòng hắn đứng dậy, Phó Quân Hoàng sửng sốt, ngốc manh hỏi, “Như thế nào?”

An Nhiên cười, hơi hơi ngẩng đầu, cúi xuống hôn lên cằm hắn, “Lão soái ca, lão soái ca, mọi việc chàng làm luôn luôn hoàn hảo.”

Phó Quân Hoàng biểu cảm ngẩn ngơ, cơ thể không tự chủ được liền hướng về phía An Nhiên, trong mắt đều là bộ dáng của nàng, hắn ngột nhiên ôm chặt nàng, gục đầu xuống hôn nàng.

Chính là chuồn chuồn lướt nước một cái hôn, con ngươi tối đen tràn đầy vui mừng.

Bảo bối chủ động hôn hắn .

“Lão soái ca.” An Nhiên chui vào trong lòng hắn, thanh âm nghe qua có chút buồn.

“Ân?” Ngón tay thon dài nhẹ nhàng mà đùa bỡn khuôn mặt nàng, mâu quang mềm mại.

“Còn không tính nói với ta sao?”

Phó Quân Hoàng cứng đờ, “Bảo bối...”

“Ta biết chàng còn phải sửa sang lại, chàng còn không biết nên nói với ta thế nào, không sai, ta có thể chờ. Nhưng là, chàng cần phải đáp ứng một yêu cầu.”

“Được.” Hắn một tay đặt lên người, vẻ mặt nghiêm nghị.

Nhìn biểu cảm nghiêm túc của Phó Quân Hoàng, An Nhiên thở dài, nàng hơi hơi động người, Phó Quân Hoàng sợ nàng ngã xuống, vội vàng đỡ nàng.

An Nhiên nghiêng người, hai tay đặt bên hông của hắn, dè dặt cẩn trọng tránh miệng vết thương.

“Ta không nghĩ sẽ đi điều tra lí do chàng bị thương, có thể để cho chàng điên cuồng như vậy, chuyện đó khẳng định rất quan trọng? Ta cũng sẽ không hỏi cái gì, thời điểm đến, chàng sẽ nói với ta, đúng không?”

Phó Quân Hoàng không chút do dự gật đầu.

“Lão soái ca, ta không quan tâm chuyện kia cùng ta có liên quan gì hay không.” An Nhiên nói xong, tầm mắt buông xuống.

Nàng không nhìn ánh mắt Phó Quân Hoàng, hắn ở trước mặt nàng chưa bao giờ biết che dấu, lúc nàng nói đến đáp án kia, ánh mắt hắn hốt hoảng, hắn bởi vì sợ nàng đoán đúng mà hốt hoảng.

Lúc này đây, nàng không muốn nghĩ gì nữa.

Trong lòng nàng luôn có một thanh âm nói cho nàng, không cần hỏi nhiều, không cần nghĩ nhiều, chỉ cần tín nhiệm hắn, còn lại thế nào đều được.

Như vậy, nàng liền lựa chọn tín nhiệm hắn.

Chính là, những lời cần nói nàng đã nói ra, bằng không, ngày sau hắn lại vì mấy thứ này bị thương, như vậy nàng không biết bản thân sẽ có loại phản ứng gì.

Cơ thể Phó Quân Hoàng hơi hơi run lên một chút.

“Quân Hoàng.” Tiếng nói mang hương vị lưu luyến.

“Ân?” Phó Quân Hoàng thân mình run lên, tiếng nói có chút khàn khàn.

“Ta thích chàng.”

Phó Quân Hoàng toàn thân đều cứng lại, hắn muốn nói cái gì đó, nhưng là trong cổ họng giống như có cái gì đó chặn khong thể phát ra âm thanh.

Tựa vào người Phó Quân Hoàng, An Nhiên có thể cảm giác được sự biến chuyển của hắn, trong lòng nàng buồn cười, đáy lòng cũng là một mảnh mềm mại.

“Ta biết chàng muốn nói cái gì.” An Nhiên tiếng nói trung mang theo nụ cười, “Quân Hoàng, ta chưa từng quá quan tâm đến một người, ngoại trừ mẹ của ta, ta chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày, ta sẽ nằm trong lòng một người, sau đó nói cho hắn, ta thích hắn.” An Nhiên nói thật thong thả, khuôn mặt của nàng chôn trong lòng Phó Quân Hoàng, bởi vậy hắn không thể nhìn thấy biểu cảm của An Nhiên.

Lúc này An Nhiên đang suy nghĩ nên không chú ý tới Phó Quân Hoàng, lúc nàng nhắc đến mẹ, cơ thể Phó Quân Hoàng cứng nhắc.

Bàn tay ôm nàng bất giác buộc chặt, hắn trầm giọng nói, “Nàng là của ta.” Chỉ có thể là hắn.

“Lão soái ca, chàng nghe không hiểu ta đang thổ lộ với chàng sao?” Đáy lòng An Nhiên thở dài, nhưng là càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, nàng đây là như thế nào, thế nào lại nói những lời buồn nôn như vậy?

Phó Quân Hoàng coi chuyện nàng nói là đương nhiên, “Nàng vốn nên thích ta.”

Phó Quân Hoàng nghĩ đây là điều đương nhiên?

An Nhiên ngạc nhiên một lúc, sau đó liền ngã vào trong lòng Phó Quân Hoàng cười, “ Đúng, đúng, ta vốn nên là thích chàng, ha ha, vốn nên là thích chàng.”

Phó Quân Hoàng mày hơi hơi nhíu lên, hắn ôm nàng trong lòng thật cẩn thận, để ngừa nàng cười quá mức ngã xuống sàn.

Chẳng lẽ bảo bối không phải từ lần đầu gặp đã thích hắn sao? Hắn từ lần đầu gặp liền thích bảo bối.

Ở một bên khác.

Đè Kim Ân Thánh trên xe, đột nhiên một tiếng phá vang lên, xe chạy trên đường bị trượt bánh, lái xe nhanh chóng điều khiển xe, trên đường cái đã bắt đầu có tuyết đọng.

Mắt thấy xe sắp đổ xuống sông, liền nhanh chóng phanh lại.

Bốn người nhanh chóng xuống xe, nhưng bọn hắn vừa mới mở cửa xe, vài tiếng vang đồng thời vang lên, nhất thời không kịp phản ứng người chết nằm la liệt.

.

Ở một chiếc xe khác nhảy xuống mấy người áo đen, bọn họ nhanh chóng đem Kim Ân Thánh chuyển vào trong xe

Thời điểm Kim Ân Thánh tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm trên bàn mổ, trước mắt là bứ tường trắng muốt, rất nhiều thứ nhưng hắn không thấy rõ, nhưng hắn biết có người đang phẫu thuật cho hắn.

“Không nên động, chúng ta đang gắp viên đạn ra.” Giọng lạnh nhạt thốt lên.

Kim Ân Thánh nhất thời sửng sốt, lập tức kích động hỏi, “Ta đang ở đâu?”

Bác sĩ không nghĩ hắn tỉnh nhanh như vậy, ánh mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, bất quá vẫn nói, “Bệnh viện.”

Kim Ân Thánh nở nụ cười, hắn biết đang được cấp cứu, nhưng lại không biết ai đã cứu hắn, nhưng chỉ cần hắn trở lại cây gậy quốc, hắn nhất định sẽ khiến Phó gia chịu thảm bại!

Phó An Nhiên, hắn nhất định sẽ giết chết nàng!

“Chậc chậc, ngươi lá gan đủ lớn, ngay cả Phó tiểu thư cũng dám giết.” Âm thanh trêu ghẹo truyền đến.

Mới vừa rồi bởi vì Kim Ân Thánh quá mức kích động, bất giác đem câu nói cuối nói ra, bởi vậy, toàn bộ phòng giải phẫu đều là nghe thấy hắn nói cái gì .

Bác sĩ nói là người đang cầm dao phẫu thuật, Kim Ân Thánh nghe được rành mạch, hắn xoay người muốn đứng dậy, lúc này hắn mới phát hiện, tứ chi của hắn đều bị cố định lại, hắn không thể động đậy.

Đột nhiên, ánh đèn phẫu thuật phẫu thuật chiếu trước mắt, “A, ngươi đừng động, bên trên nói, chúng ta chỉ được để lại cho ngươi một quả thận, nếu ngươi còn động, ta không chắc là mình sẽ không cắt nhầm tim đâu, vậy coi như không tốt, ngươi thấy đúng không?”

Hắn cũng không có chạy đi, nhưng mà không biết rơi vào tay ai, hắn tuy rằng bị đánh thuốc tê, nhưng thuốc tê cũng không có hiệu quả.

Hắn có thể cảm giác được rõ ràng có cái gì đang đâm trên bụng hắn, hắn thậm chí còn có thể nghe được âm thanh thịt bị tách ra...

Đột nhiên, một trận đau nhức nhất thời truyền đến!

Hắn thống khổ không thôi lớn tiếng kêu kêu lên, mồ hôi lạnh trong nháy mắt che kín toàn thân.

“Ai nha, quên tiêm cho hắn thuốc tê.” Thanh âm không có chút xin lỗi nhất thời vang lên.

“Không đúng, thuốc tê ta đã tiêm, ta đã thử đánh tay và chân, hắn cũng không có cảm giác mà?” Thanh âm nghi hoặc vang lên.

Thẳng đến khi Kim Ân Thánh đau đến chết ngất đi, bác sĩ chủ trị trừng mắt hai hộ sĩ.

Hai gã hộ sĩ lè lưỡi, biểu cảm chuyện đó là điều đương nhiên, “Ai bảo hắn không có chuyện gì tìm đến cái chết?”

“Khi dễ nhân gia bảo bối nhưng còn muốn báo ứng .”

...

An Nhiên đưa Phó Quân Hoàng đến bệnh viện.

An Nhiên vì Phó Quân Hoàng sửa sang lại hết thảy, Ngân Sói cũng khập khiễng gõ cửa vào được.

“Lão soái ca, ngươi trước nghỉ ngơi một lát, ta đi ra ngoài mua bữa sáng, không cho ngươi động đậy.” An Nhiên liền đứng ở cửa, dặn Phó Quân Hoàng.

Phó Quân Hoàng phối hợp gật đầu, vẫy tay nàng, “Đi đường cẩn thận.”

“Ừ.”

Trước khi đi An Nhiên còn hỏi Hạ Ngân Sói muốn ăn cái gì, điều này làm Ngân Sói bất ngờ, vội vàng lắc đầu, nói ăn cái gì đều được.

Đối với hắn mà nói, quân chủ mua cho hắn cái gì ăn đều được, chỉ cần có thể ăn được, hắn đều sẽ ăn. Ở Vô Xá, ai có thể có đãi ngộ này? Quân chủ tự mình mua bữa sáng cùng bữa tối cho.

Phó Quân Hoàng luôn luôn mỉm cười nhìn An Nhiên rời đi.

Đợi đến khi An Nhiên đi ra ngoài, Ngân Sói mới vừa rồi trở lại phòng bệnh, vẻ mặt hắn thoạt nhìn cũng không giống hàng ngày.

“Huấn luyện viên, vừa mới có tin tức.” Ngân Sói do dự nói, bộ dáng thoạt nhìn không tiện mở miệng.

“Nói.”

“Thí nghiệm hiệu quả cũng không tốt.”

Phó Quân Hoàng nhíu mày, “Sở hữu hàng mẫu đều thử qua sao?”

“Đều thử qua . Toàn bộ đều thất bại .” Ngân Sói biểu cảm thoạt nhìn rất ngưng trọng, “Còn có một việc.”

“Nói.”

“Có một người tự xưng là cha mẹ của tiểu thư, hiện tại đang ở đế đô tuyên bố tìm người.”

Phó Quân Hoàng sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống.

“Huấn luyện viên, chúng ta phải làm thế nào...?” Ngân Sói hỏi rất dè dặt cẩn trọng, lúc này sắc mặt huấn luyện viên quả thực chính là âm trầm dọa người.

“Giết!” Không có chút do dự, ngữ điệu lạnh lẽo tuyên án sinh tử của người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.