Editor: Norah
An Nhiên và Phó Quân Hoàng bỗng cả kinh!
Trong lúc đó đầu tiên Phó Quân Hoàng vọt tới bên người Phó Văn An, anh liền đứng chếch sau lưng Phó Văn An, cũng không nói chuyện, chỉ là ánh mắt như mực kia bình thản dừng ở trên người Cố Trường Thanh.
An Nhiên cũng đi đến bên người Phó Văn An, chân mày hơi nhíu lại: “Ông cụ Cố, hai người đây là sao vậy?”
Thấy động tác như vậy của An Nhiên và Phó Quân Hoàng, đáy lòng Cố Trường Thanh không khỏi cười khổ, người nhà họ Phó, quả nhiên là bao che khuyết điểm.
“Có chút hiểu lầm với chú nhỏ Phó nhà các con, xem ra trong thời gian ngắn, ông là không được đến nhà họ Phó của các con rồi.” Cố Trường Thanh lộ ra chút bất đắc dĩ, hai tay mở ra, cười khổ.
“Sao vậy, ông cụ Cố người muốn đến, chúng con cũng không thể ngăn cản người đến có phải không?” An Nhiên vẫn không nhúc nhích, cô vẫn đứng ở bên người Phó Văn An, cười với Cố Trường Thanh, chỉ là nụ cười kia, nhìn thế nào, thế nào cũng vừa khách khí vừa xa lánh.
Cố Trường Thanh thở dài, chỉ là tầm mắt của ông dừng ở trên người Phó Văn An đang có vẻ mặt giận dữ một chút, mới nói: “Chuyện chú nói, con suy nghĩ kỹ một chút.”
Nói xong, Cố Trường Thanh xoay người rời đi, không có dừng lại chút nào.
Mà lúc này Cố Hữu vẫn đang bị Phó Quân Nhã đuổi theo ở trong sân đương nhiên không biết rốt cuộc trong phòng khách đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy ông nội mình đi ra, biết đây là muốn đi rồi, nhanh chân bỏ chạy.
Chỉ là lúc đang chạy đi ra ngoài, còn không quên hô một câu với An Nhiên đang ở trong phòng khách: “Tạm biệt An Nhiên, đến lúc đó tôi quay lại thăm cô.”
Phó Quân Nhã đuổi theo Cố Hữu tới cửa, nhưng mà lúc cô vừa chạy ra ngoài cửa, xe của ông cụ Cố đã lái đi rất xa rồi.
Mà trong lòng cô là một câu kia: Tại sao anh không phải đến thăm em cũng không có nói gì.
Lúc này bầu không khí bên trong sảnh lớn rất kỳ quặc.
Phó Quân Hoàng cũng không hỏi Phó Văn An cái gì, rõ ràng Phó Văn An cũng không muốn nhiều lời, An Nhiên đưa một ly nước trắng cho ông.
“Chú nhỏ, hay là uống nước đi. Chú không muốn nói, chúng con cũng sẽ không hỏi chú, bên ông nội chúng con cũng sẽ không nói thêm cái gì, chỉ là tự chú có thể xử lý tốt là được.” Vẻ mặt An Nhiên có hơi mâu thuẫn, cô chính là không hiểu tính tình chú nhỏ Phó tốt như vậy mà lúc gặp phải Cố Trường Thanh, phản ứng lại lớn như vậy.
Phó Văn An đã ngồi xuống, thoạt nhìn vẻ mặt của ông cũng không tốt, hai tay cầm ly nước, mím chặt đôi môi.
Hai người An Nhiên và Phó Quân Hoàng ngồi vào phía ngoài trên ghế salon nhìn ông, không ai nói chuyện.
Lúc Phó Quân Nhã tiến vào, liền thấy tình hình chính là như vậy.
Bây giờ cô còn đang vì Cố Hữu không chịu quan tâm cô mà tức giận, cô đặt mông ngồi ở trên ghế salon, hoàn toàn không có chú ý đến không khí lúc này có cái gì khác thường.
Phó Quân Nhã ở tỉnh S chính là một sự tồn tại quý báu, nhà họ Đào ở tỉnh S cũng coi là dòng họ nhà thương lớn hạng nhất, hơn nữa thân phận của Phó Văn An đặt ở nơi này, ai dám cho cô nhìn sắc mặt.
Phó Quân Nhã biết vấn đề thân phận của mình, rốt cuộc người xung quanh nào đối xử thật lòng với cô, hoặc là giả vờ tâng bốc cô, một người cô cũng không phân biệt được, nhà họ Đào bảo hộ cô quá tốt.
Cô không nghĩ ra, cô nhận được sự yêu mến của người khác như vậy, bộ dạng cũng rất dễ thương rất được, tại sao Cố Hữu nhất định không thích cô chứ. Cô một người rầu rĩ tựa ở trên ghế salon, nếu là lúc trước, Phó Văn An nhất định đã sớm hỏi cô làm sao vậy, nhưng mà hôm nay Phó Văn An đến bây giờ cũng không có mở miệng nói một câu.
Phó Quân Nhã vẫn là không nhịn được, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người An Nhiên, rầu rĩ nói:
“Chị họ, tại sao Cố Hữu không thích em.”
An Nhiên còn chưa có mở miệng, không ngờ Phó Văn An vẫn luôn im lặng không nói bỗng đứng dậy, lạnh lùng nói:
“Thích Cố Hữu cái gì! Nếu như con dám thích người nhà họ Cố, ba đánh gãy chân của con!”
Phó Văn An nóng nảy lên làm Phó Quân Nhã sợ choáng váng, cô chính là lần đầu tiên thấy Phó Văn An giận dữ lớn đến như vậy.
Cô lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên bị Phó Văn An gào lên như vậy.
Ở trong cảm nhận của cô, Phó Văn An vẫn luôn là ấm áp, cho dù là lúc cô đi theo ông đến quân đội của ông, ông đối đãi với binh lính của mình cũng đều là mềm mỏng, cô chưa từng gặp qua ông tức giận, cho dù là lúc mẹ trêu chọc ông tức giận, ông cũng chỉ là ngồi ở một bên tự hỏi mình, không đến nửa giờ sau ông sẽ chủ động tìm mẹ nhận sai nói xin lỗi, mặc dù không phải lỗi của ông, ông cũng sẽ cúi mình trước.
Ba đã từng nói qua với cô, là ông có lỗi với mẹ, làm khổ mẹ, mẹ vì ông bỏ ra rất nhiều, ông không nên làm mẹ tức giận. Khi đó cô đã nghĩ, cô nhất định phải tìm một người đàn ông dịu dàng giống ba làm chồng mình.
Nhưng mà hôm nay, nhưng là lần đầu tiên người đàn ông này gào lên với cô.
Phó Quân Nhã không chịu nổi, nước mắt rơi xuống róc rách, mặc dù cô không có khóc lên lớn tiếng, thậm chí cũng chỉ là nhìn Phó Văn An như vậy mà im lặng khóc, nhưng mà khóc như vậy rất làm người ta đau lòng.
“Sao chú lại quát lên với Tiểu Nhã?” An Nhiên nhìn Phó Văn An một cái, mà cái nhìn này An Nhiên thấy được đau lòng trong đáy mắt ông, nhưng mà cho dù như vậy, Phó Văn An cũng không có nói một câu, ông lạnh nhạt đứng dậy, xoay người đi lên lầu.
An Nhiên nháy mắt với Phó Quân Hoàng, để anh theo sau.
Phó Quân Hoàng nhìn An Nhiên một cái, An Nhiên trừng anh, anh mới theo sau.
Thấy Phó Quân Hoàng và Phó Văn An đều không có ở đây, Phó Quân Nhã uất ức đến không nhịn được lập tức liền khóc lên, cô khóc nghẹn ngào:
“Em… em chính là… chính là thích Cố Hữu thì sao, hic, không cho thích thì không thích, làm gì, tại sao phải đánh gãy chân của em hic…”
An Nhiên gần như chưa từng an ủi người khác, cô lên tiếng thở dài, nhẹ nhàng vỗ sau lưng Phó Quân Nhã, cố hết sức để giọng nói của mình nghe không còn cứng ngắc: “Bây giờ chú nhỏ chẳng qua là đang nổi nóng, cũng không phải chú ấy thật sự đang giận em, chờ trôi qua một lúc, liền không có chuyện gì.”
“Cho tới bây giờ em, chưa từng gặp qua ba giận dữ lớn như vậy, trước kia ba cũng không như vậy, cho tới bây giờ đều là dỗ dành em… Chị họ, hic… chị họ ba đây là làm sao vậy, có phải hay không ba… có phải chỗ nào khó chịu không thoải mái hay không?” Phó Quân Nhã ghé vào trên người An Nhiên, thân thể không ngừng nức nở, thoạt nhìn bộ dáng rất là đau lòng.
An Nhiên nở nụ cười, đứa nhỏ chú nhỏ Phó dạy dỗ ra quả nhiên không giống người khác, cho dù là trong tình huống như thế, còn có thể suy nghĩ có phải thân thể không thoải mái hay không mới có thể gào lên với cô như vậy.
“Ừ, thân thể chú nhỏ không phải là rất thoải mái, vừa rồi lúc bọn chị đi vào thì thấy hình như chú nhỏ không phải thật vui vẻ. Cho nên vừa rồi lúc em đi vào bọn chị cũng không có nói chuyện, cũng là bởi vì bọn chị không dám nói lời nào, nếu không chú nhỏ sẽ tức giận.” An Nhiên cũng không muốn nói dối, vẫn là dỗ dành cô bé này trước rồi nói sau.
“Vậy, vậy bây giờ em đi lên đi xem ba một chút.” Nói xong, n Phó Quân Nhã đứng dậy từ trong ngực An Nhiên muốn đi lên lầu.
An Nhiên kéo cô lại: “Bây giờ chú nhỏ đang nói chuyện với anh của em, chờ anh của em đi ra từ bên trong, em lại đi vào.” Nếu như cô bé này đi vào thì không phải lúc, cũng sẽ không tốt.
Phó Quân Nhã cũng cảm thấy vậy, cô liền đứng ở trước cầu thang nhìn, trên mặt tròn trịa kia vẫn còn nước mắt, chỉ là bên trong đáy mắt hơi lộ vẻ lo lắng.
An Nhiên thở dài, lấy một ly nước, đưa cho cô bé: “Uống nước đi, bọn họ lập tức sẽ đi ra.”
Phó Quân Nhã nhìn cái ly trong tay An Nhiên, ngay sau đó rất là ngượng ngùng nhận lấy, cái miệng nhỏ uống.
Vừa rồi cũng không biết cô làm sao liền nhào tới trong ngực cô ấy khóc, lúc vừa mới bắt đầu gặp An Nhiên này, cô đúng là rất sợ cô ấy.
Thực ra, cảm giác có một người chị, cũng là rất tốt.
Quả nhiên, Phó Quân Nhã vừa uống xong nước, Phó Quân Hoàng liền xuất hiện trước cầu thang, trong tầm mắt của anh thoáng nhìn qua Phó Quân Nhã, sau đó anh liền nhìn thẳng đi đến bên người An Nhiên, nắm tay của cô đi về phòng của mình.
Phó Quân Nhã hơi nghi ngờ với quan hệ của hai người, cô nghe nói người chị họ này là đứa nhỏ mà anh Phó nhận nuôi, nhưng mà sau này không biết thế nào, cô lại bắt đầu đều gọi chú, không gọi ông, cũng không gọi anh Phó là ba, mà là gọi tên, kỳ quặc hơn nữa chính là, cô cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn ngủ cùng một phòng với anh Phó.
Chuyện này cô đã từng hỏi mẹ cô, mẹ bảo cô hỏi ít đi, đừng dính vào, cô cũng không hỏi nhiều.
Không hề suy nghĩ nhiều, Phó Quân Nhã chạy lộc cộc đi lên lầu, đi an ủi ba của mình.
Mà lúc này An Nhiên trở lại trong phòng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phó Quân Hoàng, nhẹ giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Phó Quân Hoàng lắc đầu: “Không nói.” Chú nhỏ không chịu nói.
An Nhiên thở dài, cô cũng không mong đợi anh có thể hỏi được chuyện gì xảy ra, hai người đều là người không biết nói chuyện, bạn có thể mong đợi anh cái gì?
Phó Quân Hoàng đi về phía trước, ôm chặt An Nhiên vào trong ngực của mình, nói nhỏ: “Thoạt nhìn chú nhỏ, rất tức giận.”
“Ừ, biết.”
“Anh không thích.” Phó Quân Hoàng hơi nhíu chân mày.
“Ừ, biết.” Hai tay An Nhiên vòng ở hông của anh, dĩ nhiên là cô biết anh có ý gì.
Trong ngày thường, thoạt nhìn Phó Quân Hoàng đối với cái gì đều là lạnh lùng, trên thực tế, anh lại là một người trọng tình nhất. Anh hy vọng mọi người anh quan tâm có thể vui vẻ, sống dễ dàng, ngày hôm nay thấy Phó Văn An tính tình ôn hòa nổi giận phát hỏa, dĩ nhiên là trong lòng anh không dễ chịu.
Phó Văn An không chịu nói cho bọn họ biết nguyên nhân tức giận tự nhiên là có lý do, d n xem trong lúc Phó Văn An và Cố Trường Thanh có chuyện gì thì bọn họ không biết.
Nếu không biết vậy thì liền tự đi thăm dò thôi.
“Yên tâm, sẽ không có chuyện gì.”
Phó Quân Hoàng đặt cằm ở trên đỉnh đầu An Nhiên, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng vang lên.
Bên trong căn phòng trang trí theo phong cách châu Âu.
Tiếng mở cửa vang lên.
Người đàn ông mang mặt nạ sửa sang lại ống tay áo của mình, bước vào bên trong căn phòng, lúc anh nhìn đến bóng dáng lui ở trong góc, trên khóe môi gợi lên một chút độ cong.
“Tần Lam, cô còn đang chờ cái gì, hả?” Người đàn ông mang mặt nạ đi đến trước bóng dáng kia, đứng lại.
Từ lúc người đàn ông mặt nạ đi vào, Tần Lam vốn là co rúc vào một chỗ liền co rúc lợi hại hơn.
Hai tay cô ôm đầu gối, phía sau lưng dán lên tường thật chặt, ngồi im ở trong góc tường, hai chân gập lại, đầu chôn thật sâu ở giữa hai chân, không nhúc nhích, cái gì cũng không nói.
Trong ánh mắt lộ ở bên ngoài xẹt qua một tia hơi lo lắng, Tần Lam mà anh biết không phải là như vậy!
“Cô đứng lên cho tôi!” Không có lý do, giọng nói đích xác thờ ơ trở nên lạnh lùng trong nháy mắt, thái độ lạnh lùng cứng rắn làm cho thân thể Lại Tư đều bất giác run lên.
Tần Lam co rúc vào một chỗ bất giác run lên, cô chính là càng co chặt thân thể lại, bả vai hơi run rẩy.
“Nếu cô là Tần Lam thì đứng lên cho tôi!” Trong giọng nói lạnh lùng cứng rắn mang theo sức mạnh tuyệt đối, giữa ánh mắt kia thấm một tia tàn bạo: “Sao vậy? Bất động? Chờ người tới cứu cô sao? Chờ Diêm Tử Diệp sao?”
Nghe được ba chữ Diêm Tử Diệp này, người vốn đang co rúc vào một chỗ bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt vừa đen nhánh vừa đơn thuần liền dừng ở trên người đàn ông mang mặt nạ, trong miệng không nhịn được mà nỉ non thành tiếng:
“Diêm Tử Diệp, Diêm Tử Diệp…” Anh sẽ đến đón cô về nhà, sẽ trở lại đón cô về nhà.
“Câm miệng!” Giọng nói giận dữ bỗng nhiên vang lên làm cho thân thể Tần Lam không nhịn được mà co rúm lại.
Bỗng nhiên người đàn ông mang mặt nạ bắt lại Tần Lam co rúc vào một chỗ, một bàn tay của anh chộp vào trên cánh tay của cô, mạnh mẽ nhìn cô, đôi mắt thâm độc gắt gao dừng ở trên người của cô:
“Tần Lam, cô phải nhớ kỹ cô là của tôi! Của tôi! Là tôi cho người giết cô, cuối cùng là cô chết ở trong tay của tôi! Người cuối cùng ở cùng với cô là tôi! Không phải là Diêm Tử Diệp, có nghe thấy hay không, không phải là Diêm Tử Diệp! Là tôi! Là tôi giết chết cô!”
Sắc mặt Lại Tư đứng ở phía sau người đàn ông mang mặt nạ chợt biến đổi, toàn bộ tầm mắt đều dừng ở trên người đàn ông, trong ánh mắt thấm sự không thể tin.
Tần Lam chết là mười bốn năm trước, mười bốn năm trước, chủ nhân mới bao lớn, sao có thể là anh giết Tần Lam được?
“Diêm Tử Diệp, Diêm Tử Diệp!” Tần Lam bị người đàn ông mang mặt nạ dọa sợ, cô hoảng sợ nhìn anh, chỉ có thể bất lực gọi tên người duy nhất cô quen thuộc, thậm chí dưới cái nhìn chằm chằm của người đàn ông mang mặt nạ, phát ra tiếng kêu gào: “Diêm Tử Diệp!”
“Chủ nhân!” Lại Tư bước nhanh đến phía trước người đàn ông mang mặt nạ đang muốn nổi giận, d đưa tay ngăn anh dừng lại: “Chủ nhân, không nên làm ra chuyện khiến bản thân hối hận.”
Người đàn ông mang mặt nạ bởi vì lời nói của Lại Tư mà hơi ngẩn ra, ánh mắt giận dữ từ từ khôi phục sự trấn tĩnh, tầm mắt của anh trở về trên người Tần Lam lần nữa, lúc này hai tay Tần Lam ôm đầu, một lần lại một lần gọi tên Diêm Tử Diệp, một lần lại một lần…
Bỗng nhiên người đàn ông mang mặt nạ bật cười, cười cười, anh liền buông lỏng Tần Lam ra, chính mình ngã ngồi trên mặt đất, một tay ôm mặt của mình, che ở đôi mắt của mình.
Tần Lam…
Gia à…
---- Muốn leo lên giường của tôi sao? Cậu có tư cách gì?
---- Tôi đối với đứa nhỏ lớn một chút như vậy, không có tính thú, nhanh qua một bên chơi đùa đi.
---- Muốn có được tôi sao? Vậy thì vượt qua tôi đi.
Giọng nói trong lạnh lùng mang theo thờ ơ này không ngừng vang lên trong đầu anh, ngay cả dáng vẻ cô lúc nói chuyện anh cũng có thể mô phỏng theo không sai chút nào.
Anh vượt qua cô, bây giờ anh đi ở trên độ cao như vậy, nhưng mà tại sao, cô lại không có ở đây chứ?