Editor: Norah
“Chủ nhân?” Lại Tư có chút không biết làm sao nhìn chủ nhân đang ngã ngồi ở trên thảm, anh đi theo người lâu như vậy rồi, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng như vậy của anh.
Tầm mắt dừng ở Tần Lam vẫn co rúc vào một chỗ gọi tên Diêm Tử Diệp như cũ, trong ánh mắt Lại Tư hiện lên một chút suy nghĩ sâu xa, lúc tầm mắt của anh trở về trên người đàn ông mang mặt nạ lần nữa, Lại Tư thở dài đi về phía trước, đưa tay muốn đỡ anh.
“Chủ nhân, trên mặt đất lạnh, chúng ta trở về phòng đi.”
Trên mặt đất lạnh…
---- Gia, trên mặt đất lạnh, chúng ta mang giày vào đi.
---- Làm sao? Bây giờ ngay cả tự do này cũng không cho tôi sao?
Bạn xem, người phụ nữ đó chính là như vậy, lúc anh đối với cô cuồng nhiệt nhất, cô biến mất bặt vô âm tín, cô hoàn toàn đã chết trên tay của anh, như vậy sau đó, sau đó làm sao?
Sau này anh chiếm được thứ mình muốn, nhưng mà, tim của anh một chút, hoàn toàn, trống rỗng.
“Chủ nhân, trang phục tiệc rượu hôm sau đã chuẩn bị xong, người có muốn đi nhìn một cái hay không?” Đây là chiêu cuối cùng của Lại Tư.
Tiệc rượu hôm sau.
Đúng rồi, tiệc rượu của cô, tiệc rượu sinh nhật của cô, cũng là tiệc rượu… đính hôn của cô.
Người đàn ông mang mặt nạ đứng dậy, hờ hững xoay người, tầm mắt không rơi xuống trên người Tần Lam chút nào.
Chuyện đã xảy ra giữa Phó Văn An và Cố Trường Thanh, An Nhiên và Phó Quân Hoàng cũng không có nói cho người khác biết, Phó Quân Nhã cũng không biết Phó Văn An và Cố Trường Thanh đã ầm ĩ một trận, cô chỉ cho là thân thể ông không thoải mái, lúc cô đi xin thứ lỗi, Phó Văn An không nói gì, chỉ là ôm cô nói xin lỗi.
Thoạt nhìn bộ dáng một ngày này của Từ Tĩnh Ngưng rất là bận rộn, điện thoại không ngừng, hơn nữa đều là nhận sau lưng An Nhiên bọn họ, chẳng qua An Nhiên kỳ quái là, cùng nhau bận rộn còn có cô nhỏ Đào Ngữ Song vừa về nhà không bao lâu.
Nghĩ đến, nhất định là bọn họ đang bận rộn chuyện tiệc rượu kia.
An Nhiên giả bộ cái gì cũng không biết, đương nhiên bà cũng sẽ không nói cho An Nhiên.
Lúc buổi tối, Phó Văn An lại trở về công tử dịu dàng kia, trên nét mặt không có bất thường chút nào.
Lễ mừng năm mới sắp đến gần rồi, chuyện trong quân đội càng nhiều hơn, Phó Văn Thắng đã đi trở về trong quân đội rồi, Phó Văn An và Phó Quân Hoàng đều đang ở trong kỳ nghỉ, cũng không có trở về quân đội.
Phó Văn An đây là được cấp trên cho nghỉ thêm nhiều ngày, trong thời gian ngắn thì không trở về được.
Sau khi ăn xong, Phó Văn An bị cụ Phó gọi đến thư phòng, thật lâu cũng không có ra ngoài, kể cả đi vào cùng nhau còn có Phó Quân Hoàng.
Lúc Phó Quân Hoàng đi ra từ trong thư phòng thì đã khuya lắm rồi, khi đó An Nhiên đã chờ đến ngủ rồi.
Phó Quân Hoàng tắm xong đứng ở mép giường, mượn ánh đèn hơi yếu nhìn An Nhiên hồi lâu, đến khi An Nhiên mơ màng mở mắt, Phó Quân Hoàng mới xoay người lên giường, ôm chặt An Nhiên vào trong ngực của mình, sau khi hạ xuống nụ hôn nhẹ nhàng trên trán cô rồi mới tắt đèn ở đầu giường đi.
Hai ngày trôi qua rất nhanh, một ngày này là sinh nhật của An Nhiên, An Nhiên thức dậy rất sớm, chỉ là người ngủ ở bên gối cô đã sớm thức dậy.
An Nhiên hơi ngơ ngác, sau khi mặc xong quần áo, An Nhiên mang dép xuống lầu, lầu dưới rất yên tĩnh, người trong nhà đều vẫn chưa thức dậy.
Nhìn xuống đồng hồ treo tường, mặt trên cho thấy mới đúng năm giờ, năm giờ ngày mùa đông vẫn là tối đen.
Nhưng mà Phó Quân Hoàng đi đâu vậy?
Lúc An Nhiên đang tính xoay người đi lên lầu, nghe được một ít tiếng động.
An Nhiên đi theo tiếng động, là phát ra từ phòng bếp.
Khi cô đi nhẹ nhàng chậm chạp đến cửa nhà bếp, lúc thấy người đang đứng ở nhà bếp bận rộn, vẻ mặt An Nhiên có hơi ngơ ngác.
Người đàn ông đứng thẳng ở bên trong nhà bếp kia mặc một bộ đồ ngủ, mặc một cái tạp dề, trong tay đang nhào nặn một khối bột trăng trắng.
An Nhiên không thấy được vẻ mặt của anh, anh đưa lưng về phía cô, chỉ là nhìn từ trên động tác của anh, bây giờ anh làm nhất định cũng là khó chịu, từ trên động tác cứng ngắc của anh là có thể không sai biệt nhìn ra.
Tầm mắt dừng ở trên một cái bàn một bên, chỗ đó có một đống sản phẩm thất bại, chính là bột làm không thành công.
“Lão soái ca, anh đang làm gì vậy?” An Nhiên vốn không muốn làm phiền anh, nhưng mà lúc nhìn thấy hai tay anh nhào nặn bột, An Nhiên vẫn là không nhịn được lên tiếng.
Thực ra trong lòng cô không sai biệt lắm có một đáp án, chỉ là cô muốn nghe chính miệng anh nói mà thôi.
Nghe thấy giọng nói của An Nhiên, Phó Quân Hoàng bỗng cả kinh, phản xạ có điều kiện giấu đi bột trên tay mình, không biết làm sao căng thẳng thái quá, bột từ trong tay anh trượt rơi xuống, rơi xuống trên tấm thớt ở một bên.
Vẻ mặt Phó Quân Hoàng liền mất tự nhiên trong nháy mắt, An Nhiên biết, lão soái ca đây là xấu hổ.
An Nhiên đi đến bên người Phó Quân Hoàng, nhìn bột mì đầy đất nhà bếp, cười híp mắt nhìn anh: “Anh đây là muốn làm cái gì?”
Không biết lúc nào thì trên mặt Phó Quân Hoàng dính một ít màu trắng bột mì, ngay tại chỗ khóe miệng, thoạt nhìn rất là có hương vị người đàn ông của gia đình.
An Nhiên cũng không nói cho anh biết, để anh mang theo như vậy.
Phó Quân Hoàng thấy không che giấu được, hơi nhíu chân mày lại, vẻ mặt hơi cứng, nhưng mà anh vẫn là trả lời như trước:
“Nấu cơm.” Đúng, bây giờ anh đang nấu cơm.
“Sáng sớm thức dậy nấu cơm sao?” An Nhiên nhướng một bên lông mày lên.
Phó Quân Hoàng gật đầu.
Anh sợ làm không kịp, cho nên sáng sớm đã thức dậy.
An Nhiên bước về phía trước, cũng không để ý anh có mặc tạp dề hay không, trên tạp dề có dính nhiều bột mì hay không, cô tiến lên ôm lấy anh, nhẹ giọng nói:
“Thân ái, sinh nhật vui vẻ.”
Thân thể Phó Quân Hoàng bỗng cứng đờ.
Không phải bởi vì câu sinh nhật vui vẻ kia của cô, mà là hai chữ phía trước.
Trong đôi mắt đen nhánh xẹt qua một tia tình cảm, anh giật mình cúi đầu nhìn cô, cổ họng hơi khô khốc, anh có chút cố hết sức nói:
“Em vừa mới nói cái gì?”
An Nhiên biết anh muốn nghe cái gì, cũng không nói thẳng, nói lại một lần nữa: “Thân ái, sinh nhật vui vẻ.”
Phó Quân Hoàng nở nụ cười, vẻ mặt không hề cứng đờ như vậy nữa, anh sợ hai tay mình dính trên người An Nhiên, cũng không có ôm cô, chẳng qua là nhẹ nhàng dùng cằm cọ đỉnh đầu cô, dịu dàng nói:
“Thân ái, sinh nhật vui vẻ.”
Hai người cứ ôm nhau như vậy, đến một lúc thì Phó Quân Hoàng chợt đẩy An Nhiên từ trong ngực mình ra, gương mặt cứng rắn nói:
“Trên người bẩn.” Anh vẫn đang mặc tạp dề, trên tạp dề tất cả đều dính dầu mỡ.
Sở dĩ An Nhiên bị đẩy ra có hơi mù mịt, nghe thấy Phó Quân Hoàng giải thích cô cũng không nói thêm gì, cô liền trực tiếp đứng ở trước người Phó Quân Hoàng, vẻ mặt dịu dàng nhìn anh:
“Lão soái ca đang tự nấu cho chúng ta sao?”
Phó Quân Hoàng lắc đầu: “Tự nấu cho bảo bối.” Thấy vẻ mặt dịu dàng của cô, anh không khỏi liền nói lời muốn giấu cô ra.
“Nấu cái gì?” An Nhiên tiếp tục cười.
Phó Quân Hoàng hơi mím môi, rõ ràng là không muốn nói.
“Lão soái ca?”
“Mỳ trường thọ.”
Phó Quân Hoàng nói ba chữ đó rất chậm, trong giọng nói xen lẫn một ít ngượng ngùng.
Lúc An Nhiên thật sự nghe được ba chữ này, lòng An Nhiên vẫn là không nén lại được điên cuồng nhảy dựng lên, thậm chí đáy lòng của cô cuồn cuộn xông tới một dòng tình cảm, nếu không phải là bị cô đè nén lại, thật đúng là không biết cô có thể sẽ khóc tại chỗ hay không.
Tại sao anh luôn đối tốt với cô như vậy chứ?
An Nhiên nhìn thấy trong nồi có chút gì đó thoạt nhìn rất là lạ, trong bát ở một bên còn có một ít đồ giống như là sợi mì, chỉ là thoạt nhìn độ dày kia đều xem thật ra không thể nào dễ nhìn.
Anh đã làm lại nhiều lần lâu rồi.
Lúc này đây An Nhiên cũng không để ý đến Phó Quân Hoàng nói trên người bẩn, cô hướng về phía trước, ôm anh thật chặt, tựa ở trong ngực của anh, hai tay vòng chặt ở hông của anh, giọng nói của cô có hơi nhỏ đi:
“Quân Hoàng, cảm ơn anh.”
Phó Quân Hoàng còn muốn tiếp tục đẩy An Nhiên ra lập tức liền bất động.
Vốn là vẻ mặt ngượng ngùng, bây giờ là hoàn toàn đỏ lên.
“Không, không phải, mỳ còn chưa có, chưa có nấu xong.” Lần đầu tiên, thiếu tướng Phó vĩ đại đỏ mặt.
“Không sao, chúng ta từ từ nấu.” An Nhiên dựa vào trên ngực của anh, chầm chậm nói: “Anh nấu cho em mỳ trường thọ, vậy em cũng nấu cho anh, có được hay không?”
Rõ ràng An Nhiên cảm thấy thân thể Phó Quân Hoàng cứng ngắc lại.
“Quân Hoàng, không thể một mình anh luôn đối tốt với em.” Anh đối xử với cô như vậy, sao cô có thể không đối tốt với anh được chứ? Sao cô có thể chỉ không ngừng tiếp nhận mà không trả giá chứ?
Cổ họng Phó Quân Hoàng kịch liệt khô khốc, anh cố sức nói: “Được, cùng nhau.”
An Nhiên cười, cô đi ra từ trong ngực của anh, cười đưa tay lau bột mì trên khóe miệng và mặt anh, chỉ là Phó Quân Hoàng thuận tay đi lau tiếp, chỗ đó lại thêm dấu vết màu trắng.
An Nhiên hơi ngơ ngác một lúc, cũng không tiếp tục lau cho anh, vẫn là chờ nấu xong mỳ trường thọ rồi lau đi.
Phó Quân Hoàng mặc tạp dề cho An Nhiên, sau khi nghiêm túc thắt xong dây lưng cho cô, mới rửa tay, cầm lên khối bột mì kia một lần nữa.
Mặc dù An Nhiên vẫn tương đối có tin tưởng trên thức ăn đơn giản, nhưng mà ở trên thức ăn làm bằng bột mì, thật đúng là... không biết gì cả.
Hai người đều cái gì cũng không biết, chỉ có thể dựa vào kiến thức lý thuyết của chính mình mà làm.
Phó Quân Hoàng phân một khối bột mì cho An Nhiên, thoạt nhìn dáng vẻ nhào nặn của An Nhiên thuần thục hơn Phó Quân Hoàng một chút. Phó Quân Hoàng say sưa nhìn động tác của cô, lại đưa tầm mắt trở lại trên khối mì của mình lần nữa, bắt đầu nhào nặn lại lần nữa.
Không biết hai người lăn qua lăn lại bao lâu, đến lúc hai người bỏ mỳ trường thọ vào trong nồi thì trời đã sáng rồi.
Tất cả gia vị mình có thể nghĩ đến đều cho vào trong nồi, hai người đều là cố gắng hết sức làm mùi vị cho đối phương ngon hơn, cho dù là món ăn không thể nào đẹp mắt, mùi vị cũng nhất định phải khá hơn chút.
Bưng mỳ trường thọ đến trong phòng ăn, hai người nhìn nhau cười một tiếng, gần như là trăm miệng một lời nói:
“Sinh nhật vui vẻ.”
Đáy lòng Phó Quân Hoàng vẫn luôn là ấm áp, nhìn trên hai tay An Nhiên đang bưng mỳ trường thọ, đáy lòng mềm mại.
Anh không biết nên nói gì, nhưng mà từ trước đến nay chưa từng nghĩ phải nói cảm ơn.
Phó Quân Hoàng có thể không nói cảm ơn với cô, sẽ kiên quyết không nói. Ở trong mắt Phó Quân Hoàng, chuyện giữa anh và An Nhiên, tất cả đều là chuyện đương nhiên, chuyện của cô đều là anh nên làm vì cô, cô nói cảm ơn anh tiếp nhận, nhưng mà anh sẽ không cho phép mình nói cảm ơn với cô.
Bảo bối nói cảm ơn với anh là bởi vì cô không hiểu rốt cuộc tình cảm của mình đối với cô nặng bao nhiêu, anh không dám nói cho cô biết, sợ hù dọa cô, cô còn nhỏ như vậy, anh sẽ khiến cho cô mất đi tự do, cứ luôn đợi như vậy ở bên cạnh mình.
An Nhiên nhẹ nhàng hôn trên mặt Phó Quân Hoàng đang ngẩn ngơ, đó chỉ là một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, An Nhiên rất nhanh liền lui ra.
“Nhanh ăn đi, bằng không, lát nữa thì có thể ăn không ngon rồi.” Giọng nói của An Nhiên rất mềm mại, ánh mắt vô cùng mềm mại.
Phó Quân Hoàng chỉ cảm thấy cổ họng của mình càng khô khốc thêm, anh lặng lẽ xoay người, lấy một ít nước lạnh từ trong nhà bếp, một ly nước đầy, toàn bộ đều bị anh trút hết rồi.
Mà trong đầu anh đều là không ngừng hiện lên gương mặt của An Nhiên, nhịp tim Phó Quân Hoàng như sấm, anh biết mình đây là thế nào, bây giờ anh cần phải tỉnh táo.
An Nhiên biết anh đi là làm gì, cũng không nói ra, ngồi vào ở trong phòng ăn, nhìn mỳ trường thọ nóng hổi, cười nói:
“Quân Hoàng, nếu anh không ra, mỳ trường thọ sẽ phải bỏ đi.”
An Nhiên vừa dứt lời, Phó Quân Hoàng liền đi ra từ trong phòng bếp.
Anh đã cởi tạp dề trên người ra, trên mặt anh còn có nước đọng, rõ ràng là vừa mới rửa mặt.
Hai người cái gì cũng không nói, thổi trên bề mặt, ăn mì.
Quả nhiên vị của sợi mì không ngon bằng các đầu bếp ở ngoài nấu, nhưng mà lúc này sao bọn họ còn có thể chú ý tới vấn đề vị của sợi mì nào? Bây giờ ở trong lòng bọn họ đang được tình yêu lấp đầy, cho dù là mì này khó ăn hơn nữa, bọn họ cũng đều sẽ ăn không dư thừa một hớp.
Lúc bảy giờ, tất cả người nhà họ Phó không sai biệt lắm đều thức dậy.
Phó Quân Hoàng và An Nhiên đều nấu bữa ăn sáng không sai biệt lắm, sau khi cô giúp việc đi vào nhà bếp nhìn thấy hai người bận rộn hồi lâu, bà hồi hộp không biết nên làm gì bây giờ, sao bà có thể ngờ hai vị chủ nhỏ sẽ đi vào nhà bếp sớm như vậy, nấu cơm, nhưng mà bà biết rõ, hôm nay đều là sinh nhật của hai vị này.
“Những thứ này đều do các con nấu sao?” Cụ Phó hơi kinh ngạc nhìn một bàn thức ăn.
Thực ra cũng không có gì, chẳng qua là An Nhiên nấu ít cháo, trứng ốp lết, hoa quả cắt sẵn, còn có tiểu long bao (*) hai người ra ngoài mua lúc sáng sớm…
(*) Tiểu long bao: có nghĩa là bánh bao trong cái lồng nhỏ, bắt nguồn từ trấn Nam Tường, ngoại ô Thượng Hải (Trung Quốc) năm 1875. Điểm đặc biệt của món này nằm ở lớp vỏ mỏng tang, dẻo nhưng mềm tan trong miệng. Lớp vỏ mỏng gần như trong suốt, đủ dai để giữ trong mình nước súp thịt. [Nguồn: vnexpress]
Hình thức rất đơn giản, chẳng qua là từ tay hai vị có sinh nhật này, thật đúng là làm cho bọn họ không biết nên nói như thế nào.
“Con bé ngốc, không lo ngủ thêm một lát, không có chuyện gì dậy sớm như vậy làm cái gì?” Từ Tĩnh Ngưng nắm bàn tay hơi lạnh của An Nhiên, nhìn cô một cách không đồng ý.
An Nhiên nhìn Phó Quân Hoàng bên cạnh, bật cười: “Bị đánh thức mà.”
Nghe nói như thế, Từ Tĩnh Ngưng trừng Phó Quân Hoàng: “Chính con không ngủ được thì thôi, không có chuyện gì đánh thức An Nhiên làm cái gì?”
Phó Quân Hoàng hé miệng, không nói lời nào, dĩ nhiên là anh sẽ không nói là anh thức dậy nấu mỳ trường thọ cho bảo bối.
“Bà chủ, mọi người không biết, cậu chủ là thức dậy nấu mỳ trường thọ cho cô chủ đấy.” Cô giúp việc múc cháo cuối cùng ra, cười híp mắt nói.
Đúng là bà nhìn thấy trong thùng rác của nhà bếp có bột mì bỏ đi, lấy kinh nghiệm của bà già bà thật là có thể đoán được một chút.