Editor: Norah
Khang Ni cái hiểu cái không gật đầu, nhưng mà bây giờ cô cái gì cũng không dám nói, chỉ có thể co rúc ở trong góc, nhút nhát nhìn Caesar.
Thấy Khang Ni như vậy, Caesar cũng không nói gì thêm, chính là đưa tầm mắt dừng ở ngoài cửa sổ lần nữa.
Nếu người không phải là Diêm Tử Diệp mang đi, vậy thì sẽ còn ai cảm thấy hứng thú với cô chứ?
Lấy điện thoại di động ra, bấm gọi điện thoại, người bên kia liền nhận rất nhanh.
“A lô, anh lại muốn tìm tiểu gia làm cái gì? Tôi cho anh biết, gần đây tôi thật sự không có tâm trạng nhận đơn, nữ thần nhà tôi đã đính hôn với người khác, nữ thần nhà tôi sẽ nhanh chóng là người phụ nữ của người khác, sau này cô ấy sẽ không ăn rau nữa, cô ấy có thể ăn thịt được rồi.” Giọng nói ân hận không có bất kỳ cảm xúc mạnh mẽ truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.
“Có phải anh mang người đi hay không?” Chờ anh đã nói xong, Caesar mới hỏi một câu như vậy.
“Hả? Người nào? Cũng không phải anh không biết, bây giờ tôi chỉ có hứng thú với nữ thần nhà tôi, thế nhưng nữ thần nhà tôi không thích tôi, haizzz…”
“Câm miệng.” Caesar lạnh lùng ngắt lời anh: “Có phải anh mang người đi hay không?”
“Tôi nói này lão đại anh có bệnh à? Tôi đã hỏi anh rồi, rốt cuộc là ai, anh vẫn phải nói cho tôi chứ.”
“Phó An Nhiên.”
“Mẹ kiếp! Nữ thần nhà tôi mất tích! Tôi nói này lão đại anh sao lại vậy, anh ở ngay hiện trường, nữ thần nhà tôi cũng có thể bị nhìn mất tích, rốt cuộc là anh trông như thế nào vậy!”
“Nói xong rồi à?”
“Sao có thể nói xong rồi chứ? Tôi cho anh biết này lão đại, anh làm như vậy rất tổn thương lòng tôi anh có biết không? Tôi thật vất vả mới coi trọng một nữ thần như vậy, anh thì đi gặp cô ấy một lần như vậy, người liền không tìm được, hôm nay tôi đã ân hận thật lâu, thất vất vả thuyết phục chính mình đây chẳng qua là đính hôn không phải là kết hôn, tôi còn có cơ hội, nhưng mà tiếp theo lão đại anh liền tạt một chậu nước lạnh vào tôi, anh nói với tôi nói không thấy nữ thần nhà tôi đâu! Không thấy đâu! Lão đại anh có biết…”
Tút tút tút…
Caesar không khách khí chút nào ngắt điện thoại.
Nếu như người mang Phó An Nhiên đi không phải là Nguyên Phi, như vậy sẽ là ai?
Dĩ nhiên không thể nào là Diêm Tử Diệp, nếu như anh muốn làm, hôm nay cũng sẽ không cao giọng lên như vậy.
Nghĩ đến, Diêm Tử Diệp quỳ trước mặt Phó An Nhiên nói những lời đó là sự thật, anh thật sự tính buông bỏ, chỉ đứng sau lưng cô che chở cho cô.
Một khi đã như vậy, vậy thì cũng chỉ có tra xét.
Đầu tiên Diêm Tử Diệp đến Phúc Mãn Lâu, lúc anh đến, Phó Quân Hoàng đã ngồi ở trong phòng làm việc của Tần Vũ Triết.
Bây giờ thái độ của Tần Vũ Triết đối với Diêm Tử Diệp thật sự tốt hơn nhiều so với lúc đầu, ít nhất sẽ không vừa gặp đã bảo anh cút, đã bắt đầu gào lên với anh.
“Ơ, anh đây là đến làm cái gì?” Tần Vũ Triết vừa lục lọi máy tính của mình vừa cho Diêm Tử Diệp một ánh mắt xem thường.
“Không thấy gia đâu.” Diêm Tử Diệp không có ý muốn kiêng dè Phó Quân Hoàng chút nào.
Trong mắt anh, nếu Phó Quân Hoàng thích gia, như vậy anh nên tiếp nhận mọi thứ của gia, anh liền phải biết chuyện khác biệt của gia.
Ở điểm này Tần Vũ Triết và Diêm Tử Diệp không bàn mà trùng ý, trong mắt anh nếu như một người đàn ông không tiếp nhận được chút chuyện năng lực của người phụ nữ của mình mạnh mẽ hơn mình, như vậy người đàn ông này liền đúng là không thích hợp với gia của mình.
Hơn nữa gia nhà anh rất lợi hại, mặc dù Phó Quân Hoàng này cũng là một người lợi hại, nhưng mà so với gia của bọn họ, thật sự là… yếu hơn nhiều.
“Tôi biết.” Tầm mắt Tần Vũ Triết đảo qua ở trên người Phó Quân Hoàng toàn thân đông lạnh, lúc gia mất tích, đầu tiên Phó Quân Hoàng liền báo cho anh, hơn nữa để cho anh luôn luôn chú ý động tĩnh của gia.
Phó Quân Hoàng không thích loại cảm giác tìm bảo bối của mình còn phải làm phiền người khác này, bảo bối của anh nên là anh tự mình đi tìm.
Nhưng mà bây giờ bảo bối của anh giống như đã biến mất ở trong biển người, anh không biết bây giờ anh nên đến chỗ nào đi tìm bảo bối của anh.
Không phải là anh không nghĩ đến lắp một hệ thống định vị gì đó ở trên người An Nhiên, nhưng mà An Nhiên không đồng ý, cô nói loại cảm giác này, rất không tự do.
Cô nói cô sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, sẽ không lại xảy ra chuyện… Anh cũng đã nói, anh sẽ không để cho cô lại xảy ra chuyện, hai người bọn họ đều không giữ lời rồi.
“Biết vị trí không?” Giọng nói đông lạnh của Phó Quân Hoàng truyền đến.
Tầm mắt Diêm Tử Diệp đảo qua ở trên người Phó Quân Hoàng, không nói gì, chỉ là đưa tầm mắt dừng ở trên người Tần Vũ Triết.
Vẻ mặt Tần Vũ Triết rất là bình tĩnh, trong mắt anh đám người kia hoàn toàn là không ra gì, anh cực kỳ biết rõ khả năng của gia, đương nhiên gia sẽ giải quyết đám người kia rất dễ dàng.
Nhưng mà lúc anh mở ra hệ thống định vị An Nhiên, phát hiện căn bản là anh không tra được vị trí của cô!
Này ----
Không thể nào!
Tần Vũ Triết hoảng sợ, làm sao có thể nảy sinh chuyện như vậy chứ?
“Thế nào?”
“Tôi… tôi không nhìn thấy gia, ngay cả dấu vết của cô ấy tôi cũng không tìm được, liền giống như biến mất trong không khí.”
“Tín hiệu bị che giấu.” Ánh mắt Diêm Tử Diệp lạnh lẽo.
Khí lạnh toàn thân Phó Quân Hoàng càng lạnh thêm, anh không có nói thêm bất kỳ câu nào, kéo cửa phòng làm việc của Tần Vũ Triết ra, bước dài đi về hướng bên ngoài, trước khi đi, sau khi chỉ để lại một câu có thông tin nói cho anh biết liền hoàn toàn biến mất.
Như vậy bây giờ An Nhiên ở chỗ nào?
Này ngay cả chính An Nhiên cũng không biết.
Lúc An Nhiên tỉnh lại cô phát hiện mình đang nằm ở trên một cái đệm, mà một bóng dáng ngồi mép đệm.
Nhìn từ trên bóng lưng, kia là một người phụ nữ.
Đầu An Nhiên hơi đau, cô hơi không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra.
Cô chỉ nhớ lúc cô và lão soái ca đang trao nhẫn cho nhau, liền bỗng nhiên bị cúp điện, sau đó xảy ra chuyện gì, cái gì cô đều không nhớ rõ, chờ đến lúc cô tỉnh lại, cô đã phát hiện chính mình đang ở chỗ này.
Trực giác nói cho cô biết, nơi này, không phải là chỗ cô muốn đến, hoặc là nói, bóng dáng ngồi ở trên mép đệm cô, cũng không phải là cô mong muốn thấy.
“Cô tỉnh rồi.” Bóng dáng kia xoay người lại, nhìn An Nhiên, bình thản cười.
Quả nhiên không phải là người cô mong muốn nhìn thấy.
Bách Lý Lan.
“Tiểu thư Bách Lý, tôi muốn hỏi một chút, cô làm như vậy là vì cái gì?” An Nhiên phát hiện, bây giờ cô còn đang ở trong xe, ở khoang trên xe.
Bách Lý Lan bật cười, cô nhẹ nhàng mà vỗ về chơi đùa sợi tóc An Nhiên, nhìn một bộ váy dài của cô, độ cong khóe môi lộ ra vẻ dịu dàng lại: “Cũng không biết thằng nhỏ ngốc nhà tôi thấy cách ăn mặc này của cô, sẽ vui mừng thành bộ dáng gì nữa.
“Cô có ý gì?”
Ý cười trên khóe môi Bách Lý Lan càng lúc càng lạnh: “Phó An Nhiên, từ lâu đến nay tôi đều không giết cô, cũng không phải bởi vì cô là tiểu thư nhà họ Phó, cô có Phó Quân Hoàng che chở, hoặc là lực lượng phía sau cô có nhiều bao nhiêu, tôi chỉ là bởi vì thân ái của tôi thích cô mà thôi, cô xem, cô rất may mắn, vậy mà cô chiếm được sự yêu thích của nó.”
“Tôi không biết cô đang nói cái gì.” An Nhiên hơi nhíu mày, cảm giác bị người khác trói lại, thật sự là không thoải mái: “Bách Lý Lan, nếu như không muốn bị nhà họ Phó và nhà họ Từ trả thù…”
“Làm sao sẽ vậy chứ? Sao bọn họ sẽ biết chuyện này là tôi làm chứ? Tôi sẽ đẩy tất cả mọi chuyện lên người Caesar, yên tâm, vu oan gì gì đó, tôi vẫn là làm vô cùng tốt.” Bách Lý Lan cười cười.
“Bách Lý Lan, một lần cuối cùng tôi nói cho cô biết, thả tôi ra.” An Nhiên lạnh lùng nhìn Bách Lý Lan, này cho dù là lão già Bách Lý năm đó thấy cô cũng vẫn rất kính trọng, cẩn thận từng li từng tí, sao đến đời sau của ông, đức hạnh lại thành như vậy?
Bách Lý Lan đùa bỡn sợi tóc của cô, cười nói: “Phó An Nhiên, lát nữa cô phải nhớ kỹ, lúc gặp nó, cô phải cười với nó, nếu không, tôi sẽ giết cô.”
Thoạt nhìn vẻ mặt An Nhiên rất kỳ quặc, cô cảm thấy Bách Lý Lan này kỳ kỳ lạ lạ, tóm lại vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
“Người cô nói là ai?”
“Cô biết.” Bách Lý Lan kiên nhẫn nói: “Bảo bối nhà tôi xuất sắc như vậy, tại sao cô lại làm cho nó khó chịu chứ? Nó thật là lấy dũng khí, thật vất vả mới thổ lộ với cô.”
Bách Lý Lan chính là nhớ rõ sau khi em trai của mình về nhà thì đầu tiên nói cho cô biết, anh thổ lộ bị từ chối, cũng chính là vì vậy, anh chưa từng xuất hiện lần nữa lúc huấn luyện quân sự, cô dùng quyền lợi của mình đưa anh trở về.
Em trai của cô xuất sắc như vậy, vậy mà lại bởi vì một câu của Phó An Nhiên mà đau lòng lâu như vậy, sao cô có thể chịu đựng được?
“Nói cho tôi biết tên.” Chỉ có biết tên, cô mới có thể biết người đó là ai, mới có thể biết lát nữa nên ứng phó như thế nào.
“Nói cho cô biết, cô cũng không biết nó. Yên tâm, chúng ta có thể nhanh chóng gặp được, không nên gấp gáp.” Bách Lý Lan cười: “Phó An Nhiên, tôi chỉ yêu cầu cô đừng làm bảo bối của tôi đau lòng, nếu không thì, tôi sẽ moi tim của cô ra, ăn hết từng chút một!”
Cô không phải là đang nói dối.
Suy nghĩ đầu óc của Bách Lý Lan này là có vấn đề.
“Cô rất thích bảo bối của cô sao?” Ở trong ấn tượng của An Nhiên, bảo bối đều là dùng để hình dung tình cảm chân thành của chính mình, giống như lão soái ca, giống như Tô Kình Thiên.
Bách Lý Lan hơi ngừng lại, trong ánh mắt xẹt qua một chút mờ mịt, cô là rất thích bảo bối nhà cô sao? Không, không, cô không thích, sao cô có thể thích bảo bối nhà mình chứ?
“Không, không phải, mới không phải thích.”
An Nhiên im lặng một hồi, chỉ là tầm mắt cũng không có dời khỏi trên người Bách Lý Lan: “Nếu không phải thích, thì chính là… yêu? Cô rất yêu bảo bối của cô?”
Yêu sao?
Dĩ nhiên là yêu, đây chính là bảo bối duy nhất của cô, người nhà duy nhất, cô làm sao có thể không yêu… người nhà duy nhất của mình chứ?
“Vì người mình yêu sâu đậm tìm người mà người đó thích đi gặp người đó, là một chuyện rất khổ sở đúng không? Bách Lý Lan, bây giờ cô có phải là đang rất khổ sở hay không, cô…”
“Phó An Nhiên!” Bỗng nhiên Bách Lý Lan kêu thành tiếng chói tai, lớn tiếng cắt đứt lời nói tiếp theo của An Nhiên: “Phó An Nhiên, nếu như cô không muốn chết, cô liền câm miệng, cho tôi!” Vẻ mặt điên cuồng kia quả thực chính là giống như muốn giết người.
An Nhiên không nói gì nữa, nhưng mà đáy lòng không sai biệt lắm đã hiểu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Bách Lý Lan này đối với bảo bối của mình… có lẽ là em trai có tình cảm khác thường, đây thật là một chuyện thú vị.
Cuối cùng chiếc xe ngừng lại một chỗ trước biệt thự tại thành phố Lâm tỉnh T.
Lúc xe ngừng lại, Bách Lý Lan đã mở trói trên tay của An Nhiên ra, ở chỗ này cô không sợ Phó An Nhiên chạy, cho dù là muốn chạy, cô cũng có khả năng bắt người này trở lại lần nữa.
“Phó An Nhiên, chẳng qua là tôi muốn cho cô gặp bảo bối nhà tôi, nếu như cô có thể làm cho nó mất hy vọng, tôi liền càng vui vẻ hơn.” Trước khi vào cổng lớn, Bách Lý Lan cười nói với An Nhiên.
An Nhiên bóp cổ tay của mình, bây giờ cô thật sự vẫn không có hứng thú chạy trốn, cô chính là muốn nhìn một chút, rốt cuộc bảo bối của Bách Lý Lan lớn lên có bộ dạng như thế nào.
“Thân ái, có nhà không?” Bách Lý Lan đẩy cửa phòng khách ra, vẻ mặt thay đổi trong nháy mắt, mang nụ cười nhàn nhạt trên mặt, ngay cả trong ánh mắt cũng đều mang theo ý cười nồng đậm.
An Nhiên hơi giật mình nhìn Bách Lý Lan như vậy.
An Nhiên biết, lúc lão soái ca nhìn mình, vẻ mặt cũng là như vậy, bây giờ cô là có thể hiểu vẻ mặt và cảm xúc của Ngốc Ưng bọn họ, loại cảm giác này thật sự là… chênh lệch thật lớn.
Lạch cạch, lạch cạch…
Bước chân ở trên mặt đất phát lên thành tiếng ở bên trong phòng, ngay sau đó ở xoắn ốc trên cầu thang xuất hiện một bóng dáng, người đó mặc một cái áo lông màu xám tro, một cái quần màu ka-ki, một đôi dép bông mềm mại, trong tay của anh còn cầm một cây bút, nhìn ra được anh vừa mới đi ra từ trong thư phòng.