Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

Chương 167: Chương 167: Phản ứng của mọi người, em trai của Bách Lý Lan (3)




Editor: Norah

“Chị, chào mừng...” Người thiếu niên còn chưa có nói rõ một chữ cuối cùng, thì tầm mắt của anh liền dừng ở trên người An Nhiên, trên thân người phụ nữ mặc một bộ trang phục lộng lẫy màu xanh.

Hôm nay cô thật là đẹp.

Chỉ là không phải nói, hôm nay cô đính hôn sao? Nếu cô đính hôn, làm sao người sẽ xuất hiện ở nơi này chứ?

Lúc tiếp xúc đến tầm mắt An Nhiên đưa qua, cả gương mặt người thiếu niên đỏ lên, ngay sau đó nghĩ đến chính mình là mặc cái gì, khuôn mặt xụ lại, vội vàng trở lại trong phòng mình, thay quần áo.

Chỉ là trước khi chạy trở về, còn không quên lớn tiếng kêu một câu: “Tôi... tôi lập tức xuống dưới... tôi tôi... chờ tôi một chút.” Anh thật là căng thẳng đến hỏng rồi.

An Nhiên cau mày, cô có ấn tượng với đứa bé trai này, dường như là đã từng thổ lộ với cô? Được rồi này dùng lời của Lý Vi mà nói là thổ lộ, nhưng mà ở trong mắt An Nhiên, căn bản là anh muốn đến uống nước.

Đúng rồi, tên anh gọi là gì ấy nhỉ?

Thiện Vũ?

Đúng rồi, cô nhớ rõ tên của anh gọi là Thiện Vũ, học sinh tài năng của Ngân Dực.

“Giữa cô và Thiện Vũ là quan hệ như thế nào?” An Nhiên không chút khách khí trực tiếp ngồi xuống trên ghế sofa ở phòng khách, trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.

Quan hệ thế nào sao?

À đúng rồi, anh là em trai của cô, em trai…

“Lúc còn rất nhỏ chúng tôi cũng đã mất đi ba mẹ, đứa nhỏ kia là nơi nương tựa duy nhất của tôi, hạnh phúc của nó mới chính là hạnh phúc của tôi.”

“Phải không?” Khóe môi An Nhiên nâng lên một chút ý cười là lạ: “Tính phúc (*) của cậu ấy tốt thì tính phúc của cô cũng không phải là định nghĩa giống vậy, chỗ mà hai người sử dụng đúng là khác thường.”

(*) Tính phúc: đọc gần giống với hạnh phúc, chỉ sự thỏa mãn về phương diện xxx.

Nghe nói như thế, vẻ mặt Bách Lý Lan đông lạnh xuống trong nháy mắt.

“Phó An Nhiên, nếu như cô không muốn phơi thây ngoài đồng, thì tốt nhất tích chút khẩu đức cho tôi.”

An Nhiên nhàm chán ngáp một cái, cũng ngay lúc cô muốn ngủ mất, trên xoắn ốc cầu thang một người xuất hiện một lần nữa.

Thiện Vũ vừa mới thay đổi phong cách mặc quần áo, anh mặc một cái áo sơ mi trắng thật dày, quần màu đen, một đôi giày da đen bóng, cộng thêm mùi thơm nhàn nhạt trên người anh, An Nhiên hiểu rõ, anh chính là đi thay toàn bộ quần áo một lần.

Thiện Vũ không biết An Nhiên có thích mình mặc đồ này hay không, anh hồi hộp đều không biết phải làm gì cho đúng.

Bách Lý Lan vẫn đứng ở một bên nhìn, tầm mắt chính là từ đầu dừng ở trên người Thiện Vũ, sự cuồng nhiệt trong ánh mắt cô không phải An Nhiên không hiểu, chỉ là cô không hiểu là, ánh mắt cuồng nhiệt như vậy, làm sao Thiện Vũ có thể nhìn không hiểu chứ?

“…An Nhiên, tôi, tôi không ngờ cô sẽ đến nhà của tôi làm khách.” Thiện Vũ hít thở sâu, sau khi tự mình lấy đủ dũng khí, mới mở miệng nói câu đầu tiên với An Nhiên.

An Nhiên cười cười, sau khi tầm mắt đảo một vòng quanh người Bách Lý Lan, mới nói: “Không có gì, đính hôn gì đó…” Dù sao muốn hay không đều giống nhau, vốn là cô sẽ kết hôn với lão soái ca, ngay từ lâu bọn họ cũng đã giao cho nhau, trước sau gì sẽ kết hôn, đính hôn, chẳng qua chính là đi một cái quá trình mà thôi.

Bây giờ giữa cô và lão soái ca, đã trở thành đôi vợ chồng già rồi.

Sau khi nghe thấy An Nhiên nói hai chữ đính hôn, toàn bộ cảm xúc của Thiện Vũ đều không ổn, chỉ là anh tiếp tục cười với An Nhiên: “Vậy tiệc đính hôn hôm nay của cô chẳng phải là không có tổ chức thành công?”

An Nhiên gật đầu.

Nếu không phải là bởi vì công lao của chị anh, sao tiệc rượu đính hôn này sẽ tổ chức không thuận lợi chứ? Nhưng mà Thiện Vũ này thật sự là quá đơn giản rồi, cho dù là sinh hoạt ở trong gia đính như vậy, anh vẫn có thể giữ được trái tim ban đầu như vậy, không thể không nói, đây là một chuyện cực kỳ khó.

Mà đương nhiên trong này Bách Lý Lan có ảnh hưởng không ít.

Tóm lại vẫn là bởi vì Bách Lý Lan bảo vệ người thiếu niên này quá tốt rồi.

Thiện Vũ thấy An Nhiên gật đầu, liền biết lễ đính hôn của cô nhất định cũng không có tổ chức thành công, mặc dù anh biết chuyện này là chị của anh làm, nhưng mà anh cũng biết, chị đây là vì tốt cho anh, không muốn để anh cả ngày chán chường như vậy.

Nhưng mà không có An Nhiên, cô giống như là một cây phương hướng của anh, lúc anh mê man, cuối cùng cây này sẽ nói cho anh biết nên làm như thế nào, nếu như không có cây này, anh không biết mình sau này nên làm như thế nào, càng không biết cuộc sống sau này nên như thế nào.

Trong cuộc đời của anh, không thể không có sự tồn tại của Phó An Nhiên.

Anh có thể cho phép bên cạnh cô có bạn trai, cho phép cô có thể lên giường với bất kỳ người đàn ông nào, nhưng mà vẫn là không thể chịu được cô kết hôn với người khác.

Kết hôn rồi, sẽ được luật pháp bảo vệ, quan hệ của hai người là vững chắc.

Nếu như bọn họ kết hôn, đây là thuộc về quân hôn. Kẻ thứ ba phá hỏng quân hôn, chính là sẽ bị trừng phạt.

Thiện Vũ cắn cắn môi, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng kia lập tức liền bị cắn rách da, khiến người ta nhìn mà vô cùng đau lòng.

“Vậy... Bây giờ cô có phải là rất hận tôi không?” Thiện Vũ dè dặt nhìn An Nhiên, dè dặt hỏi: “An Nhiên, cô đừng giận tôi, tôi sẽ rất ngoan, tôi rất nghe lời, đến lúc đó nếu như tôi có cổ phần của tập đoàn Bách Lý, tôi sẽ chủ động nhường lại cổ phần cho An Nhiên cô quản lý tài sản, tôi biết cô ở mặt quản lý tài sản đúng là rất lợi hại.”

An Nhiên nhàn nhạt cười cười, không nói gì.

Dù sao cô vẫn cảm thấy Thiện Vũ này thật kỳ quặc, thật quỷ dị.

Tại sao Thiện Vũ họ Thiện, hoặc không phải là Vũ Mao hoặc là cái tên khác, bọn họ thường không được hỏi đến vấn đề tương tự, mỗi lần sẽ ở lúc hoàng đế đương nhiệm muốn, hai đứa nhỏ hư

An Nhiên nghĩ đến loại kịch như vậy, thoạt nhìn cảm thấy bộ dáng rất tốt, cô cũng đã đồng ý, liên quan đến khách sạn Tam Tiên, sủi cảo trong khách sạn là ăn ngon nhất, sau đó lạnh lại.

Được rồi, cô đã kích động rồi.

Gần đây có rất nhiều chuyện cô đều bị đồng hóa rồi, hơn nữa còn bị đồng hóa cực kỳ lợi hại.

Nghe thấy câu trả lời của Thiện Vũ, Bách Lý Lan tức giận trực tiếp ném cái ly trong tay đi! Chỉ là cho dù đã là như thế, cô cũng không có nói một chữ, ngay cả trừng mắt nhìn Thiện Vũ cũng không có.

Thiện Vũ có chút ý tứ không muốn : “Người đó cô biết, con người anh hai nhà tôi rất tốt, anh ấy...”

“Tôi biết, cậu không cần xin tha cho anh của cậu. Nói đi, cậu muốn cái gì?” Bây giờ An Nhiên hầu như đã không có kiên nhẫn.

“An Nhiên, cô còn nhớ rõ chuyện ba năm trước không?”

“Ba năm trước? Ba năm trước cái gì?” Ba năm trước cô toàn bộ đều bận rộn phát triển công việc của mình, làm sao vẫn có thời gian đi nhớ những chuyện này chứ?

“Ba năm trước, đó là lúc lần đầu tiên nhìn thấy An Nhiên cô...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.