Vừa đi ra Lương Giai Giai liền đuổi theo ngăn Tống An Cửu ở cổng trường học.
“Chị. . . . . .”
Tống An Cửu cũng đặc biệt bất đắc dĩ cắt ngang cô ta: “Không biết xấu hổ đúng không? Có thể đổi lại từ gì khác không? Dẫu gì cũng là sinh viên xuất sắc ban A, từ ngữ nghèo nàn như vậy tôi đều thay cô thấy xấu hổ với thầy giáo Ngữ Văn!”
Lương Giai Giai cũng không cãi với cô, trực tiếp bắt đầu tiến vào đề chính: “Đừng cho là tôi không biết, huy hiệu trường kia nhất định chính là chị làm. Còn không biết tìm dã nam nhân ở đâu đến. Mặt cũng không lộ chị nghĩ rằng tôi có tin hay không? Loại chiêu trò ngây thơ này còn không biết xấu hổ đem khoe trước mặt tôi!”
Giống như rốt cuộc tìm được lý do có thể phản bác, trong nháy mắt Lương Giai Giai không phục dũng khí đối mặt với cô.
Lương Giai Giai nói huy hiệu trường trước ngực của Phó Thần Thương là dấu hiệu đặc thù đại biểu cho thân phận hiệu trưởng. Tống An Cửu gởi cho cô ta tấm hình kia không chụp mặt của anh, nhưng một bên là tây trang màu đen cùng với huy hiệu rạng rỡ trên tây trang rõ ràng cho thấy chủ nhân của dáng người ma quỷ kia là ai.
Lúc này, chiếc Audi trước cửa trường học đã bấm kèn, đang thúc giục.
Tống An Cửu vốn là hít sâu một hơi chuẩn bị xong tất cả từ ngữ để mắng chửi đột nhiên bị âm thanh kèn xe mà bất đắc dĩ nuốt trở về, không kiên nhẫn phất tay qua loa nói: “Được được được, coi như tự tôi làm. Cô nói không sai, dã nam nhân thì dã nam nhân, hiện tại cô có thể tránh đường được chưa?”
Bộ dáng kinh thường giống như đuổi ruồi quả thực so với mắng người thì càng làm cho Lương Giai Giai tức giận. Nhưng mà cô giương mắt nhìn chiếc xe Audi đang chờ ở kia, cư nhiên là loại xe gia đình bình thường, cảm thấy lập tức thông thuận rất nhiều.
“Ha, đón chị? Cái gì đó! Chị đừng nói với tôi là Phó Thần Thương chạy loại xe rởm này? Ha ha ha cười chết tôi. Tống An Cửu, chị muốn giả vờ cũng phải bỏ chút tiền vốn chứ . . . . .”
Tống An Cửu lần nữa hít sâu một hơi chuẩn bị mở miệng mắng, rất xin lỗi, trước giờ ở trước mặt Lương Giai Giai cô không hề có chút tự chủ nào, cũng không định kiềm chế.
Kết quả, vừa mới chuẩn bị phản bác, cửa sổ chiếc “xe rởm” màu đen chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt hoàn mỹ sắc bén của Phó Thần Thương. Anh nghiêng đầu liếc nhìn Tống An Cửu bảo: “Lên xe.”
Tống An Cửu lại một lần nữa bị tức giận, rầu rĩ không vui ngoan ngoãn đi vòng qua ngồi vào ghế lái phụ.
Sau lưng, cô liếc nhìn thoáng qua Lương Giai Giai đã hóa đá. . . . . .
Nét mặt Tống An Cửu một bộ tràn đầy nhiệt huyết không cách nào biểu đạt, “Anh có biết hay không cãi nhau mà mới cãi một nửa lại bị lôi đi, thật sự lẽ nhịn chết người!”
“Em chỉ có chút tự chủ này?”
Tống An Cửu không nói, vào lúc này nếu là vừa mở miệng, nhất định nghênh đón cô là một tràng thao thao bất tuyệt.
Phó Thần Thương vừa lái xe, vừa cực kỳ dịu dàng nhìn cô một cái, ánh mắt cười như không cười, lại rõ ràng đã là Đao Quang Kiếm Ảnh ——
“Anh là dã nam nhân?”
Xong rồi, bị anh nghe thấy. . . . . .
Tống An Cửu thẳng sống lưng, gượng cười: “Đây còn không phải là bởi vì anh giục em, em không muốn cãi nhau cùng cô ta, cho nên tùy tiện nói sao. Anh đương nhiên là người đàn ông em cưới hỏi đàng hoàng rồi!”
Tống An Cửu nói xong không cho Phó Thần Thương cơ hội nói chuyện, lập tức chuyển đề tài, “Ách, em liền mặc như vậy đi sao?”
Tống An Cửu liếc nhìn Phó Thần Thương hôm nay diện trang phục vô cùng chói mắt, lại nhìn nhìn đồng phục của bản thân.
“Trước đi sửa soạn lại, anh còn không muốn người khác hiểu lầm anh là biến thái.” Phó Thần Thương trả lời.
Tống An Cửu nhỏ giọng nói nhỏ, “Cảm thấy anh là quân tử mới chính là hiểu lầm có được không! Ai, thật là một hiểu lầm xinh đẹp. . . . . .”
Tiệm làm đẹp cao cấp MQ.
Mấy tháng không gặp, Tina hơn nửa ngày mới nhận ra cô gái nhỏ đi theo bên cạnh Phó Thần Thương là ai, đột nhiên nhìn còn thầm khen quả thật là một nữ sinh thanh thuần. Khẩu vị của Phó Thần Thương thật sự là thay đổi trong nháy mắt, level càng cao hơn.
Phía sau, Tina một bên tự tay chọn quần áo cho Tống An Cửu, một bên tự lải nhải các loại cảm thán.
“Ai nha, Phó tiên sinh thật là người biết săn sóc, mấy tháng không gặp mà nhìn khí sắc càng ngày càng tốt, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, làn da trơn mềm lại co dãn!”
“Ơ, còn mập lên không ít đây! Hơi mập một chút mới tốt, mặc quần áo mới đẹp!”
“Woa, size áo ngực thế nhưng lại lớn hơn một cup, thật là lợi hại. . . . . .”
. . . . . .
. . . . . .
“Chị gái này, chị có thể đừng nói nữa được không?” Tống An Cửu im lặng che mặt.
Là sợ Phó Thần Thương ở bên ngoài không nghe được hay sao?
Chị vừa nói như thế sẽ cổ vũ anh ấy chà đạp dáng vẻ kiêu ngạo của cô có được hay không?
Tina cũng giống như lần trước, giống như bình thường bất kể làm cái gì đều muốn trưng cầu ý kiến của Phó Thần Thương, ngay cả chuyện bông tai cũng muốn hỏi.
Tống An Cửu thật sự là vô lực phỉ nhổ, làm ơn đi, chị tốt xấu gì cũng là một nhà tạo mẫu nổi tiếng từng lấy bằng cấp cao nhất ở MQ, chị lại không có một chút thẩm mỹ cùng chủ kiến của bản thân hay sao? Vì sao vừa ở trước mặt Phó Thần Thương thì một chút khí thế kia cũng không có!
Nửa tiếng sau, còn chưa có chọn xong quần áo, Tống An Cửu đã không nhẫn nại được.
“Chọn một bộ quần áo thôi sao lại lâu như vậy? Dựa theo tốc độ một 1 phút thay 1 bộ, tôi đều thử được 30 bộ rồi, có xong hay chưa vậy?!”
Sau một tiếng, rốt cuộc bước đầu quyết định phong cách, chọn xong quần áo và phối hợp đồ trang sức.
“Mệt quá, cánh tay quá mỏi, quả thật so với việc tôi đánh nhau cả đêm còn mệt hơn. . . . . .”
Tống An Cửu trước nay luôn là người cầm lấy được quần áo sẽ mặc vào, cho tới bây giờ cũng không chọn lựa, chưa từng chịu sự tra tấn sống không bằng chết như vậy. Ngắn ngủn một tiếng đồng hồ, cô cảm thấy đã bị ép buộc sắp chết.
Sau một tiếng rưỡi, khuôn mặt đã trang điểm xong một nửa.
“Chị gái xinh đẹp này, xin hỏi chị phải dịch dung cho em sao?”
Sau hai tiếng, rốt cục trang điểm xong. Ngay tại thời điểm cô cho rằng đã nhìn thấy ánh bình minh, cư nhiên còn muốn lăn qua lăn lại làm tóc.
“Phó Thần Thương, anh xác định rằng anh không phải là cố ý chỉnh em?”
. . . . . .
. . . . . .
Ba giờ sau, thử vài kiểu tóc, rồi xác định phong cách chỉnh thể, Tống An Cửu mới được chế tạo rốt cục mới mẻ xuất hiện.
“Phó tiên sinh, đã làm xong, ngài xem có còn muốn chỉnh sửa gì hay không?”
Trong nháy mắt Tống An Cửu vén rèm đi ra, Phó Thần Thương đang xem tạp chí tài chính và kinh tế từ trang tạp chí ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt bình tĩnh không gợn sóng lộ ra một tia kinh diễm.
Tống An Cửu bị xoay tới xoay lui giống như bông hoa tàn héo rơi sau cơn mưa, sau khi bắt được tia kinh diễm cùng hài lòng trong mắt Phó Thần Thương, giống như bị một cơn gió xuân dịu dàng vuốt ve . . . . . .
Được rồi! Cô thừa nhận vừa rồi bị Tina tân trang lại cực kỳ tốt.
Phối hợp với trang điểm, Tống An Cửu giống như hoa cỏ mùa xuân tươi mới động lòng người. Giờ phút này cô một thân váy liền một dây hoa anh đào hồng phấn bao lấy thân hình xinh đẹp tôn lên dáng người mê người. Mái tóc dài mềm mại suôn thẳng dài tới mông, đuôi tóc hơi xoăn, tóc mái ngăng dày đặc làm cho cả khuôn mặt thoạt nhìn càng thêm nhu thuận đáng yêu. Dưới chân là đôi giày cao gót trắng tinh như tuyết, giống như mộng ảo. . . . . .
Cả người gợi cảm cùng non nớt kết hợp hoàn mỹ, giống như nụ hoa sặc sỡ, nở mà như chưa nở, còn e ấp. . . . . .
Phó Thần Thương buông lỏng cằm, ánh mắt giống như dò xét lãnh địa chăm chú nhìn cô ——
“100%.”
Tina vừa nghe kích động không thôi, hình như là lấy được khẳng định cùng thành tựu khổng lồ.
Phó Thần Thương vẫn là lần đầu tiên để ý một người phụ nữ đến vậy, rõ ràng là rất kiên nhẫn cùng đi theo toàn bộ hành trình làm tạo hình, mà lại nêu ra yêu cầu từng chi tiết, một bộ hoàn toàn muốn tự mình vận động.
Thấy anh coi trọng như vậy, cô tự nhiên là tận tâm tận lực, phối hợp cùng nhau làm nên một tác phẩm hoàn mỹ.
Trong lòng Tống An Cửu nghĩ chính là, cái loại tính tình theo chủ nghĩa hoàn mỹ luôn luôn bắt bẻ từng chi tiết của anh lại cho cô điểm max, thì ra cô cũng là một cổ phiếu lớn tiềm năng nha. Phó Thần Thương thật lời cho anh, coi như anh tinh mắt!
Phó Thần Thương đứng dậy đi tới bên cạnh Tống An Cửu, bàn tay khẽ vuốt tóc cô, “An Cửu, nuôi tóc dài đi.”
Nhiệt độ ấm áp truyền từ lòng bàn tay làm cho khuôn mặt Tống An Cửu ửng đỏ, tim đập nhanh không ngừng.
“Bộ tóc giả này làm cho em rạng rỡ hơn 9 phần.” Phó Thần Thương nói.
Tóc giả 9 phần, đó không phải là nói rõ, đó không phải là nói cả người cô chỉ được 1 phần?
“Phó! Thần! Thương ——”
Hoàn toàn cho rằng đây là khen ngợi cao nhất của anh, thì ra, anh chỉ cho cô 1 phần, hừ!
Dọc theo đường đi Tống An Cửu đều đang phát ra áp suất thấp cùng với ý đồ dùng ánh mắt giết chết người đàn ông bên cạnh.
“Dù sao em cũng bị hung hăng giằng co suốt 3 tiếng đồng hồ, 3 tiếng đồng hồ tra tấn, em đều cứng ngắc không thể động đậy, anh nói một câu dễ nghe sẽ chết sao?”
Vừa đúng đến nơi, Phó Thần Thương dừng xe, lại gần cô, vốn muốn hôn lên đôi môi mềm mại giống như thạch hoa quả của cô, lại lo lắng không thể làm hư trang điểm của cô, nên chỉ chạm nhẹ vào gò má cô một cái.
“Bảo bối tối nay rất đẹp.” Giọng nói Phó Thần Thương hấp dẫn mà mập mờ.
Tống An Cửu giống như gà trống thua trận, trong nháy mắt ỉu xìu, không còn ồn ào nữa.
“Phó Thần Thương, hôm nay rốt cuộc là sinh nhật ai? Thế nhưng lại bao cả tầng thượng mở party.”
“Em cũng biết.”
“Hử? Em cũng biết?”
Tống An Cửu suy nghĩ một chút, bạn của Phó Thần Thương, cô không phải chỉ biết có hai người sao?
“Kỷ Bạch hay là Kha Lạc?” Tống An Cửu hỏi rất nghiêm túc, rất có dáng vẻ nếu anh nói là Kỷ Bạch liền lập tức quay đầu bước đi
Phó Thần Thương biết trước ôm lấy bả vai của cô, nói: “Kỷ Bạch.”